- Yêu cầu của cậu, tôi có thể suy nghĩ.
Nhâm Kiều trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng hai bên cũng nói đến vấn đề chính. Sau đó cô cũng không trả giá mà chỉ tăng thêm điều kiện:
- Chỉ là, trước khi có quyết định cuối cùng, tôi hy vọng cậu có thể trả lời vài vấn đề. Câu trả lời của cậu sẽ ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng của tôi.
Cô đã nghĩ thông suốt, trao cái thân thể này cho tên học sinh cao to này vẫn còn tốt hơn so với việc bị cái lão sắc quỷ kia cưỡng bức. Tên học sinh này chẳng những có thân hình vạm vỡ mà còn là nhân viên công chức. Quan trọng hơn, hắn lại có cái nhẫn Tu Di thần kỳ kia, thì hắn có thể là người bình thường hay sao?
- Câu hỏi như thế nào vậy?
Trần Thái Trung nhướn mày, hơi mất hứng một chút. Tuy nhiên cuối cùng hắn cũng gật gật đầu:
- Tùy cô, nhưng nhớ kỹ là cô nhờ tôi đó.
Nhâm Kiều đã quen với giọng điệu mạnh bạo cứng rắn của hắn cho nên cũng không để ý. Cô chìa ngón tay trỏ thon dài ra rồi nói:
- Câu hỏi thứ nhất, cậu có phải là xử nam hay không?
- Tôi ư? Chuyện đó là dĩ nhiên.... À không phải, tôi không phải xử nam.
Trần Thái Trung bị hỏi gấp nên nhất thời không kịp ứng biến. Hắn còn tưởng vấn đề mà cô giáo Nhâm hỏi sẽ có quan hệ đến cái nhẫn Tu Di.
- Chuyện này rất quan trọng hay sao?
Thực lòng mà nói, hắn cũng không cho rằng chuyện này quá quan trọng. Chỉ là suy nghĩ kỹ thì trong lòng của hắn vẫn mơ hồ cảm thấy, cái từ xử nam này cũng không phải là lời ca ngợi gì. Nhưng nói đó là từ ngữ chê bai thì cũng là có hơi gượng ép.
Dù sao hắn cũng cảm thấy, không thừa nhận sẽ giúp mình có chút mặt mũi. Hắn phủ nhận một phần cũng bởi vì câu hỏi của Nhâm Kiều khiến hắn cảm thấy không hài lòng. “Chuyện này đối với cô rất quan trọng hay sao? Hừ vậy thì ta cũng sẽ không thừa nhận mà trả lời cô.”
- A!
Nhâm Kiều gật gật đầu, không tỏ ý gì:
- Như vậy, lần đầu tiên cậu cùng với người khác phái có quan hệ... Cậu đã quan hệ được bao lâu rồi? Cậu yên tâm, tôi không hỏi cô bé kia là ai đâu.
- Cách đây không lâu.
Không biết tại sao, Trần Thái Trung đột nhiên nhớ tới Dương Thiến Thiến, lấy cô nàng làm tham chiếu để trả lời. Bạn học Dương Thiến Thiến, tôi cho cô mượn cái nhẫnTu Di này mà không toan tính gì, mượn cô để trả lời một chút, cô cũng không phản đối chứ?
- Lúc cậu đi vào trong thân thể của cô ấy, cô ấy đã nói gì vậy?
Ánh mắt Nhâm Kiều hiện lên một vẻ vô cùng kỳ quái. Dường như vừa trêu tức lại có chút chờ mong, một chút quan tâm, nói chung đó là một vẻ rất kỳ quái.
Biểu hiện này của cô thật khiến ta không thích. Trần Thái Trung nhăn nhăn mày:
- Ừ, cô ấy cũng không nói gì, chỉ nói "Đau, đau quá" thôi.
Dương Thiến Thiến, nàng ta là xử nữ chăng? Xử nữ... thì đương nhiên phải đau.
- Vậy lúc cậu ra khỏi người cô ấy, chính là lúc cậu mềm người đi rồi.
Cô giáo Nhâm lại lộ vẻ như lúc nãy:
- Cô ta nói gì vậy?
- Cô ta nói…..
Trần Thái Trung có vẻ không chống đỡ được, thêu dệt bịa đặt thật không phải là điều đơn giản.
- Ừ, cô ta nói “Hình như nó nhỏ lại rồi, trở ra đi”. Ừ đúng là như vậy.
- Sau đó, cô ta lại tiếp tục làm gì?
Câu hỏi của Nhâm Kiều thật sự rất cổ quái:
- Ví dụ như lúc cầm chỗ đó của cậu vậy. Dù sao chuyện cũng đã diễn ra không lâu, cậu cũng không phải không nhớ kỹ được, phải không?
- Đúng thế, cô ấy đã cầm chỗ đó của tôi.
Trần Thái Trung hơi có vẻ thẹn quá hóa giận. Trên thực tế, một mỹ nữ ở trước ánh đèn mập mờ hỏi hắn vấn đề này đã khiến cho chỗ đó của hắn "tức giận không kìm chế được"
- Nắm rất lâu …. nãy giờ cô đã hỏi nhiều lắm rồi, đã xong chưa vậy?
- Ha ha.
Nhâm Kiều khẽ nở ra một nụ cười, dưới ánh đèn, nụ cười của cô chẳng những vẫn ranh mãnh như cũ mà dường như còn có hơi mập mờ:
- Hỏi xong rồi, cậu có chuyện gì cần hỏi tôi không?
- Không có!
Dưới bụng của Trần Thái Trung đau nhức, còn hỏi vấn đề gì nữa. Với lại, hắn chưa từng trải qua tình trạng này, chưa từng với bất kỳ ai nói chuyện về chủ đề này sâu đến như vậy.
- Tôi không thể chờ đợi được nữa!
Hắn nói thật lòng, dù sao hai bên cũng đã nói chuyện dây dưa về đề tài này một hồi.