Chủ tịch hội đồng quản trị Khách sạn Giả Nhật (Hollyday Inn) - Mạnh Khánh Đông đã nghe được tin tức là chính quyền thành phố muốn lấy lại quyền quản lý cho nên ba ngày trước ông ta đã từ Hongkong chạy tới thành phố Phượng Hoàng, bắt đầu tìm hiểu khắp nơi.
Chẳng qua Vương Vĩ Tân – Phó Chủ tịch thành phố Vương đã chuyển sang ngành giáo dục, Bí thư Thành ủy Hạng Vinh thì đã cáo lão về quê. Cảnh còn người mất, còn có ai có tâm tư nói chuyện với ông ta nữa?
Chương Nghiêu Đông thì tất nhiên thì không thèm tiếp đón ông ta, còn về phần Đoàn Vệ Hoa thì lại phái Lưu Mẫn ra ứng phó. Khi Chủ tịch hội đồng quản trị Mạnh Khánh Đông đặt ra vấn đề của khách sạn Giả Nhật thì mặt Bí thư Lưu lập tức sầm xuống:
- Ông nghe ai nói? Tại sao Chủ tịch Đoàn không biết mà ông lại biết?
Mạnh Khánh Đông vô cùng bất đắc dĩ mới điện thoại hỏi trong tỉnh. Nhưng lãnh đạo trong tỉnh cũng nói hàm hàm hồ hồ rằng chính quyền đã quyết định, nếu không có chuyện gì vi phạm nguyên tắc thì tỉnh cũng không tiện can thiệp.
Sau đó thì Trương Linh Linh và Trần Thái Trung tới gặp mặt. Trưởng phòng Trương làm việc nói năng rất nhanh nhẹn:
- Đây là quyết định của hội nghị liên tịch chính quyền thành phố Phượng Hoàng, tôi tới đây là muốn thông báo cho Mạnh tiên sinh một tiếng.
- Các người làm như vậy mà được sao?
Mạnh Khánh Đông lập tức vỗ bàn tức giận nói:
- Từ đầu tới giờ tôi đã đầu tư hơn mười triệu vào Khách sạn Giả Nhật, giờ các người muốn thu là thu à?
- Ông nói với tôi những lời này cũng vô dụng thôi.
Trương Linh Linh có Trần Thái Trung - Một cao thủ công phu bên cạnh nên cũng không sợ "chó cùng giứt dậu".
- Đây là quyết định của thành phố, chúng tôi cho rằng hợp đồng ký kết lúc đầu có sơ hở rất lớn, chúng tôi không thể nhìn tài sản quốc gia bị trôi đi như vậy.
- Tài sản quốc gia bị tổn thất ở chỗ nào hả?
Mạnh Khánh Đông tức giận tới bật cười:
- Lúc đầu không phải là Phó Chủ tịch Vương một mực nài nỉ, vỗ ngực cam đoan là sẽ chấp hành nghiêm túc hợp đồng thì sao tôi có thể đầu tư chứ?
- Theo như ước định tài sản của khách sạn Giả Nhật thì chúng tôi cho rằng trong lúc đó giá trị của nó phải là hai mươi tám tới ba mươi triệu, dựa vào đâu mà ông chỉ đưa vào mười triệu đã có được 50% cổ phần chứ?
Trương Linh Linh cười lạnh nói với ông ta.
- Đã thế lại còn còn phải mắc nợ ông một nhân tình lớn, miễn thuế cho ông mười năm....
- Mười năm! Thuế của khách sạn Giả Nhật một năm đã hơn một triệu năm trăm ngàn rồi. Hiện giờ ông kinh doanh đã ba năm rồi còn gì? Không truy cứu chuyện phi pháp này là ông đã có thể cười trộm rồi!
- Ha ha, chữ quan có hai cái miệng, đúng là quan nói gì cũng đúng.
Mạnh Khánh Đông tiếp tục cười lạnh, mặt từ đỏ bừng cũng chuyển thành màu xanh.
- Lúc kéo tôi vào đầu tư sao không thấy các người nói như vậy hả? Chẳng lẽ các người muốn đơn phương hủy hợp đồng sao?
- Bản thân hợp đồng không đúng đắn, chúng tôi chỉ tuyên bố là hợp đồng vô hiệu, không có hiệu lực mà thôi, không có chuyện hủy hợp đồng.
Trương Linh Linh căn bản không cần để ý tới phản ứng của đối phương. Hôm nay cô tới đây chính là đóng vai kẻ ác. Ông có đại thần thông gì thì có thể đi tới thành phố, tới tỉnh mà giở ra, tôi là người phát ngôn, không liên quan!
- Chính quyền các người đúng là một đám mục nát!
Mạnh Khánh Đông chỉ tay vào mặt Trương Linh Linh, tức giận mắng to:
- Vương Vĩ Tân, Đảng Hạng Vinh lấy được từ tôi bao nhiêu lợi ích hả? Hiện giờ đã rút đi rồi thì cả rắm cũng không phóng được một cái. Các người đúng là một đám cặn bã!
- Ông nói chuyện cẩn thận cho tôi.
Trần Thái Trung lạnh lùng lên tiếng. Chuyện kêu gọi đầu tư thì người kêu gọi phải làm sao mới có thể khiến người đầu tư chủ động chia lợi ích ình chứ? Hiển nhiên là trong chuyện kêu gọi đầu tư của khách sạn Giả Nhật có rất nhiều những bí mật không muốn cho người khác biết tới.
- Ông cẩn thận chúng tôi tố cáo ông tội phỉ báng người khác!
Hiện giờ hắn biết là pháp luật đang bảo vệ mình. Tới đây để làm gì? Nếu như hôm nay Trương Linh Linh tới đây là kẻ ác thì hắn tới chính là làm bảo kê, hiển nhiên phải có sự giác ngộ của bảo kê.
Nghe thấy Mạnh Khánh Đông nói chuyện không kiêng nể gì, Trương Linh Linh trong lòng lại càng vui mừng. Đối phương đã không kiêng nể gì mà cắn loạn lên, chứng tỏ là đằng sau chẳng còn ai hỗ trợ nữa rồi, có đem người này đánh cho tan tác cũng không cần phải sợ.
- Ha ha, nếu có chứng cớ thì ông có thể khởi tố bọn họ.
Cô lạnh lùng trả lời.
- Nhưng mà tôi đề nghị ông không nên nói lung tung. Phỉ báng cán bộ quốc gia với ý đồ xấu là một tội danh rất nặng đấy.
Mạnh Khánh Đông cũng chỉ dám nói trước mặt hai người bọn họ như vậy. Ông ta hiểu những người tới làm việc trực tiếp chỉ là những nhân vật nhỏ. Có thể nói năng như vậy trước những nhân vật nhỏ đã là bởi vì ông ta tức giận tới cực điểm rồi. Nếu muốn ông ta tiếp tục nói tới chuyện này thì không có khả năng.
Đương nhiên ông ta còn có cách khác để hả giận:
- Chuyện này tuyệt đối sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu. Tôi yêu cầu phải được đãi ngộ công bằng. Nếu không tôi sẽ đưa chuyện này cho giới truyền thông Hongkong, khiến cho tất cả mọi người đều biết thành phố Phượng Hoàng luôn rêu rao là "hoan nghênh đầu tư " có hoàn cảnh đầu tư thế nào!
Nghe tới đây thì trong lòng Trương Linh Linh cũng phải nhảy lên một cái.
Đối với loại phản ứng này cũng đã nằm trong dự liệu của cô.
Cô trước đây lo lắng nhất là tình huống chuyện bị vỡ lở ra, không sợ đối phương