- Vậy thì anh không cần phải nói nữa.
Sắc mặt Đường Diệc Huyên đanh lại, không chút do dự nói. Không biết tại sao tâm trạng cô tự nhiên trở nên rất kém:
- Được rồi, muộn rồi, anh về đi.
Trần Thái Trung hơi ngạc nhiên. Hắn đương nhiên có thể nhận thấy Đường Diệc Huyên đã mất hứng rồi. Nhưng vì sao?
Nếu người ta đã đuổi thì hắn cũng không thể ở lại được. Chẳng qua hắn thực sự hơi buồn bực: Tôi chưa nói gì sai mà? Mông Hiểu Diễm dù sao cũng không phải con ruột cô cơ mà.
Hắn đâu có biết được rằng Bí thư Mông Thông có đại ân với nhà họ Đường, hơn nữa Đường Diệc Huyên đã tuyên bố là không tiếc bất cứ thứ gì để báo ơn rồi. Hắn lại không cẩn thận cân nhắc tới bốn chữ "bất cứ thứ gì" mà cứ liều mạng từ chối. Làm sao không khiến Đường Diệc Huyên tức giận được chứ?
Phụ nữ....đúng là một loại động vật kỳ lạ. Cứ thế, Trần Thái Trung hậm hực rời khỏi nhà số ba mươi chín, ừ, sau này trốn xa một chút thì tốt hơn.
Sự thật chứng mình, phụ nữ đáng sợ hơn xa sự tưởng tượng của hắn. Ngày thứ hai khi đi làm, Trương Linh Linh đã gọi hắn tới, thần sắc không chút thay đổi hỏi:
- Trần Thái Trung, anh hôm qua đã làm gì tôi?
- Tôi không làm gì mà.
Trần Thái Trung cười hì hì trả lời.
- Đúng rồi, trưởng phòng Trương, cô hôm qua uống hơi nhiều, tôi tìm người ở Ảo Mộng Thành giúp đưa cô tới khách sạn Phượng Hoàng, sau đó....tôi liền rời đi!
Trưởng phòng Trương đương nhiên là biết hắn chẳng hề làm gì, nếu không thì quần lót áo lót chắc chắc phải có lưu lại dấu vết. Sáng sớm hôm nay cô đã kiểm tra, tất cả mọi thứ dính dính hồ hồ gì đó đều là sản phẩm của mình, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu nào của sản phẩm từ bên ngoài tới.
Lúc này, khi nghe được suy đoán của mình được chứng minh, Trương Linh Linh không khỏi đột nhiên nổi giận. Thằng nhóc này, tôi nể mặt cậu mà cậu lại không muốn, vậy thì đừng có trách tôi không nể tình.
Cô biết là phía sau Trần Thái Trung hình như có chút thế lực không rõ ủng hộ, nhưng mà khi phụ nữ đã điên cuồng lên thì không nói lý lẽ. Nhất là một người phụ nữ trưởng thành mà dục vọng không được thỏa mãn. Dưới sự kích thích mãnh liệt, Trương Linh Linh đã muốn điên cuồng rồi.
- Ừ, anh chẳng làm gì sai cả.
Cô lạnh lùng hừ một tiếng:
- Được rồi, gần đây có hơi thiếu người, anh không có chuyện gì, cũng có thể giúp đỡ bộ phận thu thập thông tin đi.
Thu thập thông tin sao? Nghe vậy Trần Thái Trung nhất thời hơi tức giận. Hắn ở phòng nghiệp vụ vài ngày, tuy nói chỉ xem báo uống trà, quan hệ với mọi người cũng không được coi là hòa hợp, nhưng hắn cũng biết, chuyện thu thập thông tin này thật sự không có gì tốt cả.
Tin tức nghiệp vụ mà sở đầu tư cần cũng không phải là giống như những công việc trên thương trường, tùy tiện ra đường, tìm hiểu một chút rồi gọi điện về là coi như xong. Thử ngẫm mà xem. Một số xí nghiệp hoặc một cá nhân nào đó muốn đầu tư vài dự án lớn, thì có ai lại tùy tiện nói ột người ngoài biết chứ?
Những người làm việc trong phòng nghiệp vụ, đơn giản chỉ có hai người làm công việc thu thập thông tin này, thông qua con đường tự quan hệ tìm hiểu xem sắp tới có ai muốn tới thành phố Phượng Hoàng đầu tư hay không. Sự nhanh nhạy về thông tin của bọn họ thậm chí vượt qua cả nhật báo Phượng Hoàng. Đợi tới khi công chúng biết được là có người muốn đầu tư ở thành phố Phượng Hoàng thì người ta đã sớm triển khai xong công việc từ lâu rồi.
Con đường mà những người kia sử dụng chính là thông qua bối cảnh của mình mà kêu gọi một số nhà đầu tư có năng lực tới thành phố Phượng Hoàng đầu tư. Loại phương thức này yêu cầu rất lớn đối với thực lực mạng lưới quan hệ phía sau nhân viên, không phải ai cũng muốn học là được.
Còn nói về chuyện thu thập thông tin thì thực ra không phải là trọng điểm của phòng nghiệp vụ, vốn cũng không có người chuyên môn phụ trách việc này, đơn giản là từ ngân hàng, tạp chí nước ngoài hoặc từ trong lời nói của các doanh nhân mà sưu tầm chút tin tức, đưa vào cho có mà thôi.
Khiến Trần Thái Trung khó chịu chính là hắn hiểu rất rõ, tin tức thu thập được cũng chỉ đơn thuần là cung cấp danh sách và phân tích, sau đó đem tài liệu tới báo cáo mà thôi. Còn chuyện báo cáo với ai thì lại do cho thành viên có chuyên môn làm, thật sự chỉ là loại "anh hùng phía sau màn" mà thôi!
Nói anh hùng phía sau màn là còn khách khí - - Anh nếu thu thập tin tức tốt thì coi như phòng nghiệp vụ có năng lực; nếu như tin tức thu thập không tốt thì lại đổ trách nhiệm lên đầu anh, thật sự là không tốt đẹp gì.
Vừa mệt lại vừa làm cho người khác hưởng, lại còn phải chịu trách nhiệm, Trần Thái Trung làm sao thích thứ nhiệm vụ thế này chứ? Dự án đầu tư do tôi tìm ra rồi lại cho các người làm - - Đấy không phải là bắt nạt người khác thì là cái gì?
Xem ra ngày hôm qua mình đã làm bà già này tức giận rồi. Trần Thái Trung vẫn nở nụ cười, trong lòng đã có tính toán:
- Ồ, thu thập tin tức hả... Không thành vấn đề. Tôi cũng đang buồn chán đây.
- Năm nay nhiệm vụ kêu gọi đầu tư của thành phố giao cho rất nặng nề.
Trương Linh Linh khinh hắn không biết gì, chẳng giải thích thêm, mặt không chút đổi sắc nói. Cô cố tình muốn hành hạ người này một phen, nếu không làm sao có thể xóa đi sự tức giận trong lòng cô chứ.
- Cả năm ngoái thành phố Phượng Hoàng thu hút được 5,5 triệu USD đầu tư, năm nay trong tỉnh hạ lệnh phải cố gắng đề cao, ít ra cũng phải cao hơn năm ngoài 50%. Nói cách khác là phải thu hút được 8 triệu USD. Chuyện này khó khăn vô cùng. Kể cả những hợp đồng chưa ký kết mà