Trong lòng đã quyết, Trần Thái Trung ngược lại không hề tức giận. Ngay sau đó, vẻ mặt của hắn lại trở nên nghi hoặc. Tất nhiên, vẻ mặt này của hắn vô cùng thích hợp với hoàn cảnh hiện tại.
- Vì sao lại không cần tôi tham gia nữa? Không phải nhà họ Gia đã nói, rất nhanh sẽ phái đoàn tới khảo sát kinh doanh hay sao?
- Việc này, tôi cũng không biết.
Mặt Trương Linh Linh sầm xuống.
- Tuy nhiên, lãnh đạo sắp xếp như vậy, nhất định là có dụng ý của lãnh đạo. Cá nhân luôn phải phục tùng quyết định của tổ chức, đúng không? Anh cảm thấy, dự án này nếu thiếu anh thì không thực hiện được à?
Một nụ cười lạnh âm thầm xuất hiện ở khóe miệng của cô ta, có lẽ còn có một chút vui sướng và đắc ý?
- Cô nói cái gì vậy?
Da mặt Trần Thái Trung nhất thời nhăn lại, đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, ngón tay chỉ vào nữ Trưởng phòng trẻ tuổi:
- Cô có biết, làm lãnh đạo mà nói chuyện như vậy, thì chứng tỏ cô rất thiếu tố chất không?
Không có tố chất? Nghe nói như vậy, Trương Linh Linh chỉ cười lạnh lùng, nhưng cũng không phản bác lại. Cô đang muốn dồn ép đối phương khiến cho hắn loạn cả lên. Đương nhiên, cô cũng không thèm chấp nhặt với hắn.
Không có tố chất thì không có tố chất. Chẳng phải anh có tố chất cũng phải nghe lời của một người không có tố chất như tôi hay sao?
Trên thực tế, cô đối với người có võ công cao cường trong truyền thuyết này, cũng khá là kiêng kị. Sự tiến thoái lưỡng nan của Trần Thái Trung, cô đều nhìn thấy hết. Chuyện này cũng đủ để cô hả giận, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Nếu lại kích động thêm vài câu nữa, khiến cho đối phương thẹn quá hóa giận mà đánh đập tàn nhẫn, vậy cũng chẳng còn gì thú vị nữa! Một khi tin tức đó được truyền ra ngoài, lại càng mất mặt.
Tính tình của Trần Thái Trung giống như một xe thuốc nổ. Một khi đã chọc vào hắn, Trưởng phòng Trương cũng chỉ biết dùng vẻ mặt trầm mặc để đối phó. Ngược lại, điều này khiến hắn không biết phải làm sao. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, Trương Linh Linh lại mặt không đổi sắc cúi đầu xuống. Hắn sửng sốt một lúc lâu, cũng hiểu mình đứng ở chỗ này cũng chả có tác dụng gì. Cuối cùng, hắn đành oán hận dậm chân một cái, xoay người rời đi.
- Hừ, mấy người cứ chờ mà xem. Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cô phải cầu xin tôi!
Tôi sẽ khóc lóc cầu xin anh? Có mà nằm mơ! Trong lòng Trương Linh Linh hừ lạnh một cái. Đương nhiên, việc Trần Thái Trung rút khỏi tổ dự án, cũng có một phần do cô tác động vào. Nhưng cô cũng không phải là người không biết nặng nhẹ. Vấn đề mấu chốt chính là: Có một nhân vật có năng lực ngang tầm với Trần Thái Trung, đã đứng lên xung phong đảm nhận việc theo dõi dự án này.
Người này không phải ai khác, chính là nhân vật đứng đầu khu Hoành Sơn, Chủ tịch khu Hạng – Hạng Đại Thông!
Hạng Đại Thông học thức uyên bác, thuộc dạng cán bộ học giả, chẳng những giỏi về tranh thủy mặc, lại còn hiểu biết về lịch sử và văn hóa của thành phố Phượng Hoàng. Sau khi xảy ra chuyện ở ngõ nhà họ Ninh. Ông ta còn đặc biệt nghiên cứu một chút về nguồn gốc và sự phát triển tộc hệ của nhà họ Gia ở thành phố Phượng Hoàng.
Vì thế, ông ta đã đưa ra một kiến nghị tổng quát khá táo bạo.
Đó chính là, đồng thời với việc thu hút vốn đầu tư của nhà họ Gia, phải toàn lực khai thác giá trị còn lại của khu nhà họ Ninh. Hoàn toàn có thể lợi dụng việc hồi hương đầu tư này làm mánh lới, từng bước tuyên truyền việc thành phố Phượng Hoàng tạo điều kiện cho những người xa xứ quay về nước nhận thức tổ tông.
Trong lòng Chủ tịch quận Hạng còn có rất nhiều tính toán khác. Ban đầu, ông ta còn đề xuất phát triển khách du lịch. Chỉ có điều chưa đúng thời cơ. Lúc này, nhà họ Gia về nước thăm viếng tổ tôn đã cung cấp cho ông ta một cái cớ phù hợp.
Nói trắng ra, ý tưởng nàycó rất nhiều điểm trùng hợp với kế hoạch của Trần Thái Trung. Tuy nhiên, họ Trần lại chó ngáp phải ruồi, muốn làm du lịch lại không tự chủ được mà bị cuốn vào thu hút đầu tư. Mà Chủ tịch quận Hạng Đại Thông lại vì thu hút đầu tư, cuối cùng thuận lý thành chương đề nghị phát triển khách du lịch.
Tuy nhiên, có kế hoạch đương nhiên vẫn tốt hơn là không có kế hoạch. Lui mười ngàn bước mà nói, cho dù nhà họ Gia chỉ chấp nhận Khu kinh tế mới mà không tiếp thu vùng giải phóng cũ, nhưng nếu có thể mượn cơ hội này lôi kéo nhà họ Gia đến đầu tư, thì đương nhiên khu Hoành Sơn sẽ được lợi. Như vậy cũng không uổng công sức của Hạng Đại Thông.
Mặc kệ nói như thế nào, mục đích tổng quát của toàn bộ kế hoạch này chính là muốn nhà họ Gia đầu tư vào khu Hoành Sơn. Hành động này của Hạng Đại Thông, có thể nói là có mục đích riêng. Chuyện này ai cũng đều biết cả!
Nhưng mà hết lần này tới lần khác, ông ta vẫn cứ hát bài hát “Ân tình” – Tôi làm như vậy chính là vì sự phát triển kinh tế của toàn bộ thành phố Phượng Hoàng. Nếu kế hoạch này có thể thành công, thì nhà họ Gia làm gì có khả năng nghĩ tới chuyện đến thành phố Tố Ba đầu tư nữa?
Không lâu sau khi Chủ tịch quận Hạng đề xuất như vậy, lời đề nghị đã đạt được sự đồng ý của hai đầu sỏ lớn nhất là Chương Nghiêu Đông và Đoàn Vệ Dân. Hai người bọn họ mặc kệ mấy tính toán nhỏ nhặt của các khu dưới. Trời đất bao la, cứ hút tiền về thành phố Phượng Hoàng mới là quan trọng nhất!
Vì thế, Hạng Đại Thông chiếm được sự đồng tình của thành phố liền bày mưu tính kế: lần này nhà họ Gia đến, mấy người khu Hoành Sơn phải phối hợp với Văn phòng thu hút đầu tư, nhất định phải tóm đối phương một cách gọn gàng lưu loát!
Đương nhiên, quyết định này của thành phố cũng gây ra vài tiếng oán than dậy đất của các khu khác. Nhưng đối với trình độ nghiên cứu học vấn nổi tiếng của Hạng Đại Thông, lúc này ông ta lại còn nắm chắc lý lẽ trong tay, ai có thể thắng được Chủ tịch quận Hạng chứ.
Tạm thời không đề cập tới việc có thắng được hay không, đối với người trong văn phòng thu hút đầu tư mà nói, Hạng Đại Thông vừa ra mặt, tầm quan trọng của Trần Thái Trung lập tức xuống dốc không phanh. Bàn về cấp bậc, hai người không thể so sánh với nhau. Nói về chuyện bảo vệ nhà Từ đường, nếu Hạng Đại Thông không kịp thời ra mặt cũng không xong. Nhà họ Gia không có lý do gì mà không