Chiếc xe xinh đẹp vừa quẹo vào phía sau gò đất, hai người đang tính “chiến đấu” một trận lập tức trợn tròn mắt… không ngờ chỗ này lại có người?
Thoạt nhìn, hình như là một trận “dã chiến” khác cũng sắp diễn ra?
- Hơn một cặp, thật là kích động!
Trần Thái Trung có hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Lưu Vọng Nam.
- Chúng ta tới đây xem thế này, họ không phải là muốn chúng ta mua vé chứ?
Sau gò đất, là một chiếc xe tải màu xanh, cửa mở to. Một cô gái tóc dài bị trói gô lại ném xuống đất, một gã thanh niên trong tay cầm con dao, đang ngồi xổm trên mặt đất cắt quần áo của cô gái. Bên kia có ba bốn tên đang đứng, một bên mải mê bình phẩm về cô gái, một bên cười nói lớn tiếng.
Cô gái trên mặt đất tóc tai rũ rượi, nhìn không rõ hình dáng, nhưng quần sáo trên người cô đã bị cắt thành từng mảnh rồi, có thể nhìn thấy da dẻ cũng đẹp đấy.
- Gã… gã đó thật là biết thương hoa tiếc ngọc mà!
Bị hắn ta cuốn hút, Lưu Vọng Nam cũng nói đùa vài câu, nhưng cô ta cũng sợ đến trắng bệch cả mặt ra. Cái màu ửng hồng lúc nãy đã biến mất tiêu.
- Chúng ta làm sao bây giờ, Thái Trung?
Cô ta nắm chặt tay, theo sau sắp bị đẩy vào ngõ cụt, cô ta biết Thái Trung rất có bản lĩnh, nhưng mà ở vùng đất hoang vu này, nếu như người ta có súng thì sẽ căng đây?
- Cái gì mà làm sao bây giờ?
Bọn họ không đến bán vé thì chúng ta cứ xem.
Trần Thái Trung nghiêm mặt lại, trong mắt hiện lên một chút tức giận.
Thật vậy, đối với tội cưỡng dâm, hắn rất ghét. Hắn cũng đã từng cưỡng dâm Ngô Ngôn, nhưng chuyện lần đó nhìn từ phía hắn thì đã phóng lao phải theo lao, thật sự đó là hành động trong lúc cấp bách. Nếu không sau đó hắn cũng không giận đến mức giận cá chém thớt, trút sang đầu Lã Cường.
Còn về cưỡng dâm tập thể thì lại càng đáng khinh, một gã đàn ông cưỡng dâm một đám con gái thì gọi là tài năng thiên phú; một đám đàn ông cưỡng dâm một người con gái thì gọi là mầm mống hạ lưu!
Không thể không thừa nhận, ở điểm này, Trần Thái Trung thật sự là hơi có chủ nghĩa đàn ông.
Được rồi, nói trắng ra, hiện tại hắn tức giận như vậy là do có kẻ đã chiếm mất “chiến trường” để hắn “dã chiến”, điều nay làm cho thú tính của La Thiên Thượng Tiên nổi lên bừng bừng không thể nhịn được nữa. Mẹ nó, thiếu gì gò đất, cái bọn ruồi muỗi đó sao lại phải chọn chỗ này?
Lưu Vọng Nam thật sự là gấp gáp, bàng quan? Đừng kéo nữa, ai mà gặp phải trường hợp này chạy còn không kịp, hơn nữa, đám người kia sao có thể trơ mắt để cho bọn họ làm khách ở đây được?
Chỉ có điều, Trần Thái Trung đã cố ý làm như vậy, cô cũng chỉ có thể ghì chặt cánh tay Trần Thái Trung, mặt tái mét, run rẩy, Hi vọng Thái Trung hắn… thật sự lợi hại như lời Thập Thất nói.
- Thoải mái đi, không sao cả.
Trần Thái Trung lấy tay vỗ vỗ mặt cô, ánh mắt tuy là ngùn ngụt tức giận, ngoài miệng lại còn nói đùa một câu.
- Ha ha, công phu của anh ở dưới giường còn mạnh hơn trên giường, thật đó.
Quả thật, ở nơi tiên giới hắn nổi tiếng là thân thủ và công pháp mạnh, nhưng không phải nhờ “Hái Âm Bổ Dương” mà nổi tiếng – khi đó hắn vẫn còn là đồng nam (trai tân ý mà).
Mới nói mấy câu, bên kia đã có phản ứng.
Đúng như Lưu Vọng Nam lường trước, nhìn thấy chiếc xe chạy vào, đám người kia đầu tiên là đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, rồi lập tức có 3 tên chầm chậm đi tới.
Đại khái là bọn họ cho rằng chiếc xe này sẽ ngoan ngoãn bỏ chạy cho nên cũng không để tâm. Chẳng qua sau khi đi được mười mét vẫn thấy chiếc xe ở nguyên vị trí, ba người hô lên một tiếng, phóng về phía chiếc xe.
Nhưng Trần Thái Trung lúc này cảm thấy trên người họ chẳng có chút sát khí nào. Xem ra ý đồ của đối phương chỉ là muốn hù dọa người trên chiếc xe này.
Lưu Vọng Nam sợ hãi tới mức ôm chặt cánh tay Trần Thái Trung, không chịu buông ra.
Trần Thái Trung thở dài, nâng tay phong bế lục thức (giác quan) của cô, mở cửa xe, vênh váo đi xuống, cười hì hì nói với ba kẻ kia.
- Ha ha, chào mọi người. Hôm nay thời tiết tốt thật. Mọi người cũng đến đây đi dạo chơi hả?
- Dạo chơi cái con mẹ mày!
Gã đàn ông tóc vàng vừa cắt quần áo của cô gái xông lên đầu tiên, vừa thấy Trần Thái Trung liền chẳng chút nghĩ ngợi mà rút dao đâm luôn.
Không phải là dân chuyên nghiệp rồi. Trần Thái Trung thấy bước chân đối phương lảo đảo, lực đâm chẳng có chút gì là mạnh, không khỏi lắc đầu, nhấc chân đá một cái. Chỉ nghe hự một tiếng, cả người gã tóc vàng đã bay ngược trở lại, tới cũng nhanh nhưng đi lại càng nhanh hơn!
Hai vị còn lại thấy biến cố đột nhiên phát sinh lập tức dừng bước.
Tiếc rằng ba vị này chạy tới quá nhanh, tới khi đứng lại được thì khoảng cách tới chỗ Trần Thái Trung đã không còn tới hai mét nữa rồi, trên cơ bản cũng chẳng khác gì đối mặt với hắn.
- Hắn chửi mẹ tôi đấy!
Trần Thái Trung chỉ ngón tay về phía gã tóc vàng đã lăn lộn trên mặt đất, cười hì hì đồng thời giải thích với hai vị này.
- Thế nên hai người cũng phải chịu đòn thôi.
Hai vị này lập tức trợn tròn mắt, nhìn nhau một cái, trên mặt đều hiện lên vẻ “ không thể tin nổi “ . Người đối diện mình có phải là kẻ đần độn không nhỉ?
Một tên có đôi mắt ti hí như mắt lươn phản ứng nhanh hơn. Y lập tức