Cái tên phòng nghiệp vụ thứ hai này chính là do Tần Liên Thành tạm thời đặt ra để lừa đối phương, để họ coi trọng phòng ban của mình mà thôi. Quy cách trong hai lần tiếp đãi không giống nhau, có thể coi là khác biệt, mà cũng phải dựa vào khuôn mẫu mới được sao?
Ai mà ngờ, Trần Thái Trung lại mượn dịp này để cướp quyền! Chủ nhiệm Tần trong lòng bực bội: Người khác không biết thì chớ, anh mà cũng không biết sao? Phòng đầu tư chúng ta lấy đâu ra cái phòng nghiệp vụ thứ hai đó ?
Anh lại còn đòi cả… văn phòng à?
Đợi tới khi Trần Thái Trung giả bộ đề cập tới “các đồng chí trong phòng”, Tần Liên Thành thầm suy nghĩ mới chợt ngộ ra, thảo nào, Tiểu Trần sợ cái hư danh kia không tương xứng với phòng khoa, sẽ khiến cho đối phương nghi ngờ, cho nên mới phối hợp giả bộ diễn với mình luôn chăng?
- Ừ, ngày mai, ngày mai cậu tới lấy đi.
Chủ nhiệm Tần gật đầu cười hì hì, trong lòng nhất thời thầm khen ngợi Trần Thái Trung, cái tên này khá thông minh đó, chả trách có thể khiến cho người ta loạn lên quay vòng vòng, quả là… một nhân tài!
- Công việc của cậu mấy ngày nay chính là tiếp đón phái đoàn cho tốt, biết chưa?
Anh ta nháy mắt với Trần Thái Trung một cái, tỏ vẻ là đã hiểu cái ám thị đó rồi.
- Ha ha, chuyện phòng nghiệp vụ thứ hai của các cậu đều đổ lên thân tôi hết.
Trần Thái Trung đột nhiên ngẩn ngơ.
Ở phòng đầu tư phải chịu bao nhiêu sự xa lánh và chèn ép, lại chẳng có ai thông cảm cho cảnh ngộ của hắn mà đứng ra bênh vực. Với tính cách của Trần Thái Trung, sao có thể lao tâm khổ tứ nghĩ cách bù đắp cái gọi là “lỗ hổng” trong đầu chủ nhiệm Tần?
Lời hắn vừa nói, chẳng qua là sỉ nhục người ta mà thôi.
Văn phòng đầu tư đã muốn hắn đi hứng đạn, thế mà lại không thông báo riêng cho hắn để đề phòng gián điệp này kia, không thể thiếu hắn thì sẽ bùng nổ. Cái chức vớ vẩn đó, làm hay không cũng vậy. Đằng nào thì cũng đi rồi, còn có gì mà không dám nói chứ?
Cuối cùng hắn vẫn còn nhớ, chủ nhiệm Tần vẫn khách khí với hắn, cho nên những lời quá thẳng thắn vẫn chưa nói, chỉ là nói bóng nói gió vài lời để tỏ ra sự bất mãn trong lòng.
Nhưng mà, chuyện khiến cho hắn vô cùng khó hiểu đã xảy ra. Tần Liên Thành không những cười hì hì đáp ứng điều kiện của hắn, mà lại còn trao cho hắn một ánh mắt tỏ vẻ vô cùng tín nhiệm!
Thời khắc này, hắn nhớ tới bài hát của Thôi Kiện “Không phải tôi không biết”: không phải tôi không biết, thế giới này mau đổi thay…
Tuy nhiên, đầu óc Trần Thái Trung rất linh hoạt, ngay sau đó, hắn đã hiểu, dù gì chủ nhiệm Tần người ta đã nói rồi. Không sao, những thủ tục liên quan tôi nhất định sẽ xử lý, anh lo làm tốt chuyện anh đang làm là xong rồi.
Chúng ta… nhất trí đối ngoại! Đầu tư thì phải nhận vào. Gián điệp. Thế thì cũng phải kiểm tra lại.
Không thể không nói, suy đoán của hắn gần như là đúng sự thật, nhưng hắn vẫn chịu không nổi phải bàn tính một chút: Chậc, cái phòng nghiệp vụ thứ hai này, là do chủ nhiệm lúc đó nảy ra ý tưởng, tùy tiện tạo ra vài thứ giả mạo để ứng phó thôi. Hay là, phòng nghiệp vụ thứ hai… từ nay nó sẽ được khai sinh chăng?
Nghĩ tới nghĩ lui. Phản ứng của hắn không hề chậm, thế là đầu gật gật cười mỉm chi.
- Haha, được rồi, nhưng mà hạng mục đầu tư này mai mốt có thể phải tính vào phòng thứ hai của chúng tôi, trưởng phòng Trương bên đó cũng không vừa đâu.
Nói chuyện như vậy, trong mắt người trong phái đoàn tuy là thấy có chút kì quái, nhưng nghĩ kỹ thì có thể lý giải được, thế giới này đi đến đâu, không phải giành công lao giành thành tích sao? Có cạnh tranh là tốt, không có cạnh tranh mới đáng sợ!
Ngược lại là Tần Liên Thành lại được một phen buồn bực. Thằng quỷ, tôi biết cậu và Trương Linh Linh không hợp nhau, nhưng cũng không cần phải lợi dụng việc công vào việc tư như vậy chứ. Cô gái đó bị mất xe, đúng là bụng dạ mờ ám.
- Cái này chắc chắn đó, ha ha…
Chắc chắn? Vậy là tốt rồi. Trần Thái Trung cười hì hì gật đầu, không nói gì nữa.
Tuy nhiên, trong đầu hắn ẩn chứa ý nghĩ đen tối, đến lúc đó nếu như, ngộ nhỡ… có thể thu hút đầu tư một cách thuận lợi, thì phải hối thúc Thụy Viễn lập ra “Phòng nghiệp vụ thứ hai”, cho dù việc không thành, thì cũng do hận Trương Linh Linh, mới sinh ra tâm địa độc ác như vầy.
Xem cái bà già kia còn dám hay không, mượn việc công làm việc tư để công kích báo thù tôi à? Hừm, chọc vào anh mày, không phải cứ nói là được đâu!
Ý của hắn rõ là đen tối, điện thoại trên bàn Tần Liên Thành kêu, ông chủ nhiệm Tần vừa bị vần qua vần lại đến bốc khói liền giơ tay nhấc điện thoại, động tác nhanh nhẹn đến thái quá.
- Xin chào, ai vậy?
Trần Thái Trung đứng rất gần Tần Liên Thành, thính lực của hắn cũng tốt, nên hắn đã nghe thấy một giọng nữ nho nhỏ, trong trẻo:
- Liên Thành à? Là em, tối nay người ta rảnh…
- Ồ, Bí thư Chương!
Tần Liên Thành nghiêm mặt lại, lập tức chuyển sang vẻ mặt cười vui khoa trương thái quá.
- Ha ha, có việc cần nói à… ừ, không có gì, bây giờ tôi không có chuyện gì!
Giọng nữ ở đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, tự dưng nghe “tút tút” âm thanh gác máy láng máng vọng ra, nhưng mà ngoài Tần Liên Thành thì cũng chỉ có Trần Thái Trung nghe thấy thôi.
Trong phòng làm việc của chủ nhiệm lớn như vậy, đột nhiên yên lặng như tờ.
Đây có thể là cuộc điện thoại của một tay ghê gớm nào đó, đối với quyền lực tuyệt đối, trong lòng mỗi người tự nảy sinh chút kính nể và sợ hãi.
- Ồ, ồ…được rồi, được rồi.
Tần