Mới qua sáu giờ, các cô gái cũng đã đến rồi, nhưng vẫn chưa đến giờ của thượng khách, toàn là oanh oanh yến yến trang điểm lộng lẫy chật ních cả gian phòng to như thế.
- Không được rồi, mỹ nữ nhiều quá, hoa cả mắt rồi.
Thụy Viễn cười tủm tỉm làm điệu bộ đau đầu, mắt đảo láo liên, căn bản là nhìn không ra anh ta có cái gì không hợp.
Không lâu sau, anh ta và Lương Thiên Trì cũng chọn được ình cô gái vừa ý, hai vị này cũng không hề khách sáo, mỗi người chọn hai em, cái kiểu hào phóng không hề che giấu như thế, Trần Thái Trung nhìn cũng thấy thèm. Trái lại Bùi Tú Linh lại tỏ vẻ tỉnh bơ, còn cười hì hì tham mưu giúp hai người đó
Lúc này, Mười bảy (Thập Thất) nghe nói Trần Thái Trung dẫn những vị khách quan trọng đến, thì cũng chạy lại. Y bây giờ đã khác, sau lưng lúc nào cũng có hai người kè kè, mà thoạt nhìn thì không phải người lương thiện.
Cũng may, Thập Thất là một người chủ rất biết trước biết sau, anh ta lăn lộn đã nhiều, cũng không dám giở trò trước mặt Trần Thái Trung, thế là vừa bước vào phòng liền thể hiện một sự nhiệt tình cực kì khoa trương.
- Ha ha, anh Trần, đã cơm nước gì chưa, có cần tôi gọi điện cho Tiểu Lộ, kêu bên Hải Thượng Minh Nguyệt đem thức ăn đến đây không?
Đây đương nhiên là chuyện tốt, Trần Thái Trung cười tủm tỉm gật đầu, gian phòng này, tuy là kém hơn so với Hải Thượng Minh Nguyệt một chút, nhưng ở đó không có các cô gái. Ở đây mà lại được ăn thức ăn ở Hải Thượng Minh Nguyệt, không thể không nói rằng, Thập Thất càng từng trải càng chuyên nghiệp, lại càng ngày càng biết đoán đúng ý người khác.
Thậm chí, ở Ảo Mông thành, cũng có thực đơn của Hải Thượng Minh Nguyệt và Bích Viên, đúng là tên này rất có tài kinh doanh.
Nhưng tất cả chỉ mới bắt đầu, thấy bên cạnh Thụy Viễn và Lương Thiên Trì đều có hai cô gái, Thập Thất tròn mắt, cười hi hi chỉ Bùi Tú Linh:
- Ha ha, cô gái này… không cần phục vụ đặc biệt à?
Trần Thái Trung lập tức nghĩ ra. Ổ chẳng phải sao? Thập Thất ở đây, bây giờ đến vịt cũng có luôn rồi.
Tốt rồi, tuy là Bùi Tú Linh lớn lên ở phương Tây, cười nói chẳng kiêng dè thứ gì, nhưng trước mặt ông chủ của mình, cuối cùng cũng không dám suồng sã quá mức. Cô ta cười hì hì nhìn Thập Thất:
- Hi hi, tôi cũng không phải là dân đồng tính luyến ái đâu.
Thập Thất đương nhiên không nghĩ cô ta là đồng tính, vừa nghe những lời này, kẻ nhanh trí như y hiểu ngay, người ta nói như vậy là giả vờ như không biết có vịt, là một lời từ chối khéo.
Từ lúc đó, anh ta chỉ có thể vờ như không hiểu, quay đầu cười hì hì nhìn Trần Thái Trung.
- Ha ha, dùng bữa thì cần bàn thấp hay bàn cao? Có cần thêm tiết mục gì không?
Lời đó vừa thốt ra, Trần Thái Trung chợt nhớ lại lúc hắn mới gặp Thập Thất. Lần đó, lần đó tiêu hết hơn 1000, cũng đâu có nói đến chuyện bàn thấp bàn cao này? Tôi nhớ là, lúc đó là bàn cao.
- Đến đây, Thập Thất!
Trần Thái Trung vẫy tay gọi Thập Thất lại, ghé tai hỏi nhỏ:
- Bàn cao là có ý gì? Bàn thấp lại có ý gì nữa?
Thập Thất cười, khẽ giải thích. Té ra, bàn thấp là ý nói ăn uống hơi đã rồi, sẽ có vũ nữ nhảy thoát y, và sẽ đứng trên bàn nhảy, từ lúc đó, khách tha hồ tự thưởng thức.
Nếu như bàn cao, muốn xem vũ nữ thoát y thì vũ nữ sẽ đứng sang một bên nhảy, lúc đó sẽ là vũ nữ giúp khách thưởng thức. Hai thứ cũng không khác biệt lắm, chỉ là để thỏa mãn một số khách có ham muốn à thôi.
Bàn thấp… nhất định phải rất lớn, nếu không muốn nhảy cũng nhảy không được, Trần Thái Trung nghĩ đi nghĩ lại, lắc đầu:
- Như vậy uống rượu không đã. Hay là bàn cao đi.
Trong đầu hắn còn có suy tính khác, dù sao đi nữa, hôm nay nhất định phải hạ gục Thụy Viễn, vì hắn luôn cảm thấy, lần này phòng đầu tư để hắn một mình đi tiếp đãi, chắc là đằng sau còn che giấu ý định nham hiểm gì đây.
Người khác không chịu nói, vậy hắn đành phải moi cho bằng được từ miệng Thụy Viễn, cho nên, hắn không thể để cho đối phương toàn tâm toàn ý say sưa ong bướm – cứ uống rượu xong rồi nói sau.
Sau khi hắn ra hiệu, Thập Thất và Lưu Vọng Nam nháy mắt cho bốn cô gái kia, thế là bốn cô đều hiểu, có bao nhiêu ngón nghề tiếp rượu đều tung ra hết.
Mới đầu, Thụy Viễn và Lương Thiên Trì còn đưa đưa đẩy đẩy không chịu uống nhiều, về sau chịu không nổi những lời mời mọc của mấy em, lại thêm Trần Thái Trung cứ hào sảng bồi thêm, thế là hai người chẳng còn biết gì nữa cứ uống xả giàn.
Bùi Tú Linh thấy như vậy không hay, liền kiếm lời để khuyên can, nhưng không biết khi nào, một chàng trai trẻ ngồi xuống cạnh cô, tuy là có vẻ lưu manh một chút, nhưng mồm mép rất ngọt:
- Tiểu Bùi, đến đây, tôi kính cô một ly.
Anh này chính là người giúp việc trong nhà Thập Thất, mọi người hay gọi anh là hòa thượng, tên thật là Tiêu Mục Ngư. Lưu Vọng Nam từng đề nghị Trần Thái Trung cho anh ta tiếp quản cái mỏ than nhỏ đó.
Bùi Tú Linh hơi cảnh giác với anh ta, dù sao vừa nhìn cũng biết thằng nhóc này tới chính là do ý đồ giảo hoạt của ông chủ, hơn nữa trên người vẫn còn mang thứ mùi hỗn tạp.
Tiếc là thằng nhóc này cũng dẻo miệng, cứ khen tới tấp, không tiếc lời dụ dỗ. Mà trông y cũng không tồi, mắt to mày rậm răng trắng môi hồng. Chẳng bao lâu, trợ lý Bùi cũng bị thằng nhóc này chuốc ấy chén, rốt cuộc cũng không trông nom ông chủ được nữa.
Đối với Thụy Viễn, cơ hội được buông thả như thế này cũng không nhiều. Tuy rằng ở những thành phố khác, y cũng từng được hưởng sự tiếp đón của cán bộ địa phương.
Nhưng, những người đó trước khi làm việc, toàn là thăm dò tới thăm dò lui, mãi đến khi chắc chắn là anh ta không