Âm thanh trong trẻo dễ nghe, nhưng mơ hồ vẫn còn tức giận và ngạc nhiên, nghe thấy thế, Trần Thái Trung ngẩng đầu, có chút tức giận
- Anh nói này Nhâm Kiều, có kiểu người hù dọa như em sao? Nhỡ anh sợ đến mức liệt dương thì sao, sau này em sao có mà xài...
Nhâm, Nhâm….Nhâm Kiều?
Người đứng ở đó, là Nhâm Kiều?
Vậy anh mày đang thịt con này, là ai? Trần Thái Trung trợn tròn mắt.
Hắn đột nhiên dừng lại, cô gái đang nằm trên giường mà hắn đang thâm nhập không làm nữa, mông cô ta hẩy về sau, cánh tay nhỏ bé đậy xương hông Trần Thái Trung vài cái, hạ giọng nói
- Tiểu Kiều tốt, tiếp vài cái đi, người ta đang sướng mà….
Thanh âm có chút trầm thấp, hơi khàn khàn, là... Mông Hiểu Diễm?
Nhâm Kiều làm như không hiểu trong phòng phát sinh điều gì, hồi lâu mới giật mình kêu
- A…
Sau đó nhanh chóng giơ tay, đóng xập cánh cửa nặng nề. Dường như cũng lay động một lúc.
- Ạch…
Trần Thái Trung cũng phát tiếng, có điều, âm thanh này rốt cuộc vì sao mà phát, không cần giải thích, hiển nhiên, hắn nghĩ tới mặt Mông Hiểu Diễm.
Nhâm Kiều phản ứng, thật là nhanh, liền đóng cửa lại trong nháy mắt, tay duỗi ra, lại còn tắt đèn điện, trong phòng lúc này, chỉ còn ánh đèn pin.
Cùng lúc đó, Trần Thái Trung chỉ cảm thấy tiểu huynh đệ của mình, nhanh chóng bị kẹp chặt lại ở phía dưới, hương vị đó có bao nhiêu hồn thì mất bấy nhiều, hắn căn bản không tính rút lui, cảm nhận hương vị này, không tự chủ được hạ thấp thân nặng nề mà tiến vào.
Đúng lúc này, trong phòng yên tĩnh, vang lên tiếng “ong ong” rất nhỏ, Trần Thái Trung chỉ cảm thấy ở phía dưới đối phương càng ngày càng khít lại, thậm chí còn bắt đầu run lên mạnh mẽ, tần suất run lên, quả thật vượt qua độ rung của dao cạo râu bằng điện.
Ồ, thật là sướng quá đi mất.
Lúc này, Nhâm Kiều đã tắt đèn đi rồi, người cũng ngồi trên giường, giơ tay đẩy hắn, hạ giọng oán hận
- Thái Trung, anh đến đây lúc nào thế? Anh thế này không phải… dọa người sao?
- Ừ… anh chút nữa… ừ… bị em dọa sợ rồi
Trần Thái Trung hưởng thụ kiểu xâm nhập tận xương cốt này một cách sung sướng, không kìm được lòng bèn rên rỉ trả lời
- Mộng Hiểu Diễm này… ừ… là thế nào đây???
- Là thế nào? Em còn chưa hỏi anh đấy
Nhâm Kiều đưa tay véo hắn một cái
- Anh thảm rồi, Mông Hiểu Diễm là gái trinh đó, anh xong rồi, anh xong rồi, ha ha ha!!
- Nói bậy, nếu cô ta là gái trinh, sao lại thành thục thế
Trần Thái Trung nghiến răng nói, hương vị quá tuyệt vời
- Lại còn, cô ta rất biết phối hợp…
- Phối hợp quỷ gì, cô ta bây giờ đang mở máy mát xa, ha ha.
Nhâm Kiều cười một tiếng, lại hạ thấp giọng
- Thôi vậy, ai bảo hai người đều là chồng em chứ, món hời cho anh đó…
Mở máy mát-xa? Trần Thái Trung coi như hiểu, run kịch liệt này đến từ đâu, nói rồi mà, cơ thể con người sao có thể duy trì run với tần số cao như thế? Có điều… máy mát-xa là cái gì vậy?
Ngay cả là như thế, hắn vẫn phẫn nộ cãi lại
- Món hời cho anh? Hừ, còn không biết ai hời cho ai đâu….
- Được rồi, thấp giọng chút, Hiểu Diễm sắp tỉnh rồi
Nhâm Kiều nhỏ giọng khuyên bảo
- Hay là em không tắt đèn vậy? Cơ thể cô ta ngon như thế, nhiều năm rồi chưa đụng qua thằng đàn ông nào, coi như mở chiêm nghiệm cho cô ta vậy, có được không?
Nói đến đoạn này, Trần Thái Trung dù có không hiểu chuyện, cũng biết Nhâm Kiều có quan hệ gì với Mông Hiểu Diễm. Hai người trần truồng ngủ cùng một chỗ, còn có thể có quan hệ gì nữa?
Đồng tính nữ... chuyện này, có thể khiến anh đây gặp được sao? Hắn nhất thời có chút cảm giác khó hiểu, có điều, ngẫm lại, trong lòng hắn lại vui “ừ, hình như mình đồng ý chuyện của Đường Diệc Huyên, có thể làm chút”
Nói thật không sai. Tắt đèn mà xử, đàn bà đều giống nhau, lúc này, Trần Thái Trung thậm chí đã không nghĩ tới vấn đề vẻ mặt sẹo dài và có râu của Mông Hiểu Diễm nữa, nguyên nhân không có gì khác, trên cơ thể người đàn bà này, thật sự là sướng mê người.
- Vậy chính là em nói đó nha
Trần Thái Trung vươn một cánh tay, nhẹ nhàng sờ sờ đùi Nhâm Kiểu
- Em cũng cởi quần áo lên đi, anh hy sinh nhiều rồi, em phải bồi thường….
- Đáng ghét
Nhâm Kiều khẽ gắt một tiếng, bắt đầu từ từ cởi quần áo, những thứ mặc trên người, chỉ là bộ đồ ngủ mỏng manh, ba hai lượt đều cởi hết rồi, chui vào trong chăn nằm.
Cũng may, giường của cô giáo Nhâm, là loại giường làm bằng thủ công trước đây, tuy rằng không phải là giường lớn tiêu chuẩn một mét sáu, lại đặt áp sát tường, chen chúc ba người cũng không chật lắm.
Cái này, thật sự là Tam Minh Trị, có điều, Nhâm Kiều bên này một nhúm chăn, Mông Hiểu Diễm bên kia liền lộ ra thân thể, bất giác mơ hồ cảm thấy hơi lạnh, không quan tâm liền lật tay túm lấy, miệng còn kêu
- Lạnh
- Chăn trẻ con mà….
Nhâm Kiều không cho, chết cũng không túm góc chăn
- Tôi còn lạnh hơn…
Hai người túm chăn, máy mát-xa trên tay Mông Hiểu Diễm, không còn đặt dưới hạ thể nữa, cảm giác mất hồn ban nãy, lập tức rời khỏi Trần Thái Trung.
Vậy thì còn gì tuyệt vời nữa? Trần Thái Trung thiếu điều tức giận, hắn lúc này, đã như tên lên dây mà không được bắn rồi, không quan tâm lật người Mông Hiểu Diễm lại, nằm úp lên người cô ta, tách cặp đùi mượt mà ra, chính diện mà xâm nhập vào trong cô ta.
Cũng may, phần dưới của đôi bên, đều đã trải qua bôi trơn đủ nhiều rồi, hắn tiến vào có chút hơi mạnh, cũng không gây đau đớn nhiều