Trong phòng bệnh yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một tiếng di động chói tai, Chương Nghiêu Đông giật mình, nhướn mày, muốn phát hỏa, điện thoại di động của ai vậy? Ở trong này mà cũng không biết chuyển sang chế độ im lặng?
Thật hay, di động kia đang ở trong tay Bùi Tú Linh, thấy tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt qua đây, Trợ lý Bùi tươi cười xin lỗi, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Việc đó đã khiến cho Chương Nghiêu Đông phản ứng lại, y ho nhẹ một tiếng, đang định lên tiếng thì Tần Liên Thành đã cướp lời nói trước.
Cả hai người đều cùng nghĩ đến một chuyện, Thụy Viễn không chỉ tới một mình, anh ta còn mang theo cả trợ lý, thế nhưng thành phố Phượng Hoàng chúng ta cũng không chỉ có một cán bộ, ví dụ như Trần Thái Trung kia, không phải là có quan hệ cá nhân không tồi với tổng giám đốc hay sao?
- Trưởng phòng Trần à,Tổng giám đốc cũng chẳng phải vui vẻ gì, anh là bạn bè, không thể nào không quan tâm chứ?
Tần Liên Thành cười nháy mắt với Trần Thái Trung.
Không biết là vô tình hay cố ý, y đã nói ba chữ “Trưởng phòng Trần” hết sức vang dội. Tiểu Trần à, ở ngay trước mặt Bí thư Chương, nếu như anh thật có thể bắt được Thụy Viễn, thì chức trưởng phòng chẳng phải sẽ về tay anh sao?
- Ha ha, dù sao thì anh cũng phải cùng Tổng giám đốc đi bộ nhiều hơn một chút, xem nhiều hơn một chút, cũng có thể giúp anh ta mau chóng bình phục, có chuyện gì khó khăn thì cứ việc mở miệng, thành phố Phượng Hoàng chúng ta không thể để các đồng hương nói chúng ta vô tình, anh nói xem đạo lý này có đúng không?
Trần Thái Trung nghe xong sửng sốt, không phải chứ, mấy người cán bộ cấp sở các anh nói chuyện, làm sao đến lượt một Phó phòng nhỏ bé như tôi có thể lên tiếng? Chỉ nói tiền lương của các người nhận được thôi cũng đã gấp mấy lần tôi rồi, có lý gì lại quyết tâm lôi kéo tôi cùng vào?
Hắn còn chưa kịp lên tiếng, Bùi Tú Linh nghe điện thoại xong đã trở lại, đi đến trước mặt Thụy Viễn thấp giọng nói thầm một câu:
- Tổng giám đốc, là điện thoại của Chủ tịch thành phố Tố Ba, chủ tịch Chu…
Giọng nói của cô thật sự rất nhỏ, tuy nhiên, bởi vì hiện tại phòng bệnh quá yên tĩnh cho nên cơ bản là tất cả mọi người đều nghe được lời này. Đương nhiên, người chấn động lớn nhất vẫn là Chương Nghiêu Đông.
Trong nháy mắt, Bí thư Chương thậm chí đã không còn nhớ được trước đó mình đã nói gì nữa. Làm sao tâm tính của Chu Bỉnh Tùng có thể thiện lương như vậy được, vô duyên vô cớ lại tặng người cho thành phố Phượng Hoàng như vậy, tính tình người kia y đã sớm biết, chắc là có liên quan tới nhà họ Hoàng à?
Hiện tại, cuộc điện thoại này là có ý gì, mọi người đều hiểu, Chủ tịch thành phố Chu khẳng định đã nghe được ý tứ của lão Hoàng, nếu như bên trên đã tỏ thái độ ủng hộ, thì hiển nhiên là y sẽ muốn chạy tới làm quen tiếp cận Thụy Viễn, xem có thể hay không đem đầu tư về thành phố Tố Ba.
Đúng là bên trong có người và bên trong có một người là hai khái niệm khác nhau. Không còn nghi ngờ gì nữa, Chu Bỉnh Tùng biết được tin tức về phần mộ tổ tiên của nhà họ Hoàng còn sớm hơn tỉnh Địa Bắc, chỉ là miệng lưỡi lanh lẹ nên chưa để lộ ra.
Qủa nhiên, trong điện thoại, Chu Bỉnh Tùng cười ha hả, tiếng cười truyền đến bên tai Chương Nghiêu Đông, muồn có bao nhiêu chói tai thì có bấy nhiêu chói tai:
- Ha ha, thằng nhỏ này, ông nội cậu trở về rồi? Một mình cậu đến đại lục, như thế nào lại không đến dạo qua nơi này của tôi một chút?
Thụy Viễn cũng phản ứng, nhận thấy điều mấu chốt, giương mắt nhìn Trần Thái Trung, Trần Thái Trung lại đưa mắt lên nhìn trần nhà, tỏ vẻ không để ý tới, hắn nhớ chính mình đã từng nói: “muốn đến hay đi, muốn đầu tư hay không, đều tùy vào anh”.
Trong hoàn cảnh bình thường, La Thiên Thượng Tiên đã nói được là sẽ làm được, lúc này hiển nhiên cũng chỉ là hoàn cảnh bình thường, mặc dù đa số những người đang ở đây đều không cho là như vậy.
Tuy nhiên, hành vi này của hắn, cộng thêm vẻ mặt bình tĩnh, lại khiến cho Tổng giám đốc hiểu sai ý: Thái Trung không thấy cười, ý là muốn nói, hắn mặc theo số phận, tùy ta xử lý?
Giờ phút này, Thụy Viễn hơi khó xử, tuy nhiên, lại nhớ đến ngày đó Chu Bỉnh Tùng căn bản không có ám chỉ gì , liền trực tiếp buông tha cho cả nhà, mà lúc này, Thành phố Phượng Hoàng lại chính là nhà của lão Hoàng, có lão Hoàng cho phép, chẳng lẽ còn phải sợ bọn đạo chích nhỏ bé sao, y cắn răng một cái, uyển chuyển đáp trả về một câu.
- Ha ha, hiện tại tôi đúng là đang ở thành phố Phượng Hoàng, à, ý của ông nội tôi là, muốn tôi qua bên này khảo sát một chút, xem có thể làm một số việc vì hương thân phụ lão hay không, nơi này chẳng những là quê hương của tôi, mà cũng còn là quê hương của lão Hoàng nữa.
Lời này của y trả lời rất cẩn thận, chẳng những mơ hồ vạch trần được hành vi trước kia của Chủ tịch Thành phố Chu, lại còn đem lão Hoàng ra để đè người, Chu Bỉnh Tùng cho dù có bất mãn gì, thì cũng phải thành thành thật thật không thể phát tác.
Quan trọng nhất là, y cũng không xác định được, liệu y có thật sự sẽ đầu tư vào thành phố Phượng Hoàng hay không. Nếu như không đầu tư, thì không phải sẽ làm cho Chương Nghiêu Đông mừng hụt hay sao?
Lần này đột nhiên bị đánh, chịu thì cũng đã phải chịu rồi, dù sao cũng không có khả năng quay ngược thời gian về trước lúc bị đánh. Nếu đã như thế này rồi, thì Thụy Viễn đương nhiên là muốn mượn chuyện đột nhiên bị đánh lần này mà giả bộ muốn rời khỏi thành phố Phượng Hoàng, làm tăng thêm áp lực cho cán bộ ở thành phố Phượng Hoàng.
Đúng vậy, chuyện này sẽ trở thành lợi thế, lợi thế lớn đối với việc buôn bán, đàm phán trong tương lai. Thương nhân trục lợi, đây là chuyện hoàn toàn chính đáng, đánh người thì tất nhiên phải bị khai trừ. Phát ngôn lần này, đương nhiên là phải tận lực lợi dụng những chuyện đã phát sinh, tranh thủ điều kiện tốt nhất cho bản thân.
Nếu không phải đột nhiên phát sinh chuyện lần này…
Hơi có chút mất mặt, nhưng y thật sự còn muốn bị đánh thêm một lần nữa, như vậy thì sẽ có thể mở rộng việc buôn bán hơn nữa, ở nhà sẽ được ông nội tán thưởng và người đồng thế hệ ngưỡng mộ, như vậy thì phải chịu một chút thiệt thòi cũng đâu có đáng kể gì?
—
Chương Nghiêu Đông và