Được Trần Thái Trung đấm bóp, buổi chiều cùng ngày, Thụy Viễn và Lương Thiên Trì đi ngủ như chết, đừng nói khảo sát, không nôn đã là tốt rồi.
Đợi cho đến khi hơn năm giờ, An Đạo Trung dẫn theo chủ nhiệm Cát đến chơi.
Hai người bọn họ không phải đến xem chê cười họ say, trên thực tế, lăn lộn các quán rượu, bình thường đều có bí quyết từ chối uống rượu hoặc là bí quyết tỉnh rượu, cũng có những người tửu lượng cao, như bình thường là diệt không nổi, mắt thấy uống ừng ực, sau hai ba tiếng lại tỉnh rượu.
Đáng tiếc chính là, người như vậy cũng không phải là nhiều, bình thường là hai người họ ngủ giống như lợn, thoạt nhìn buổi cơm chiều là không thể sắp xếp, vốn là chủ nhiệm An tính toán buổi chiều sẽ tiếp tục chuốc rượu.
Bầu không khí khu Âm Bình trước giờ là uống rượu, gặp được chuyện quan trọng hay là khách quý, không uống rượu không được, uống không được tức là tiếp đãi không chu đáo và lén giở thủ đoạn.
Khách sạn vốn là nhà khách huyện ủy, phía sau có vườn hoa thật lớn, Trần Thái Trung thật sự nhàn rỗi không có việc gì, ở trong này có hứng thú dạo bộ, đang hết sức hứng thú, đã thấy chủ nhiệm An hai người đi tới.
- Thái Trung thật sự là tửu lượng rất tốt.
Chủ nhiệm An vừa thấy hắn không có chút gì là say, nhất thời duỗi cái ngón tay cái ra
- Giữa trưa anh có uống bốn bình phải không? Nhanh như vậy mà không sao ư?
- Không có việc gì đâu? Nước tiểu tè ra đều là mùi vị của rượu.
Trần Thái Trung giả bộ cười khổ một tiếng, hắn thật sự không muốn đem sự việc này ra khoe khoang, khi mới vào quan trường, hắn còn lấy tửu lượng hơn người của hắn mà đem khoe khoang, sau khi quen cái kiểu thói kiêu ngạo này, quay đầu lại mà nhìn, cũng chính là bản thân tự lừa dối, dường như cũng không có cảm giác gì là thành tựu.
Hắn đang lúc muốn thay đổi trọng tâm câu chuyện, phó chủ nhiệm Cát bên cạnh An Đạo Trung liền đập mắt vào, nhất thời đã nhớ tới sự không vui trên bàn rượu buổi trưa:
- Phó Chủ nhiệm Cát. Giữa trưa tiểu Đổ người bên cạnh ông là ai? Sao loại người không ra gì như thế lại có thể xuất hiện trên bàn tiệc hả?
Đã hơn một năm sống trong giới quan trường, đã khiến tính khí hoang dã và hương vị nhàn tản xuất trần trên người của Trần Thái Trung hòa tan rất nhiều. Chỉ cần một từ “hả” trong tiếng nói đã thản nhiên mang theo một số uy quyền.
Phó chủ nhiệm Cát vừa nghe, thì vẻ mặt xấu hổ, y cười khổ một tiếng:
- Ha hả, người trẻ tuổi, uống hới quá chén mà, trưởng phòng Trần anh không cần để ý đến hắn.
An Đạo Trung vừa nghe đây không đúng đường, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua trợ thủ của mình.
- Giữa trưa, tiểu Đỗ bên cạnh anh... À, Đỗ Trung Đông, tên kia đã làm cái gì?
Ngay trước mặt Trần Thái Trung, phó chủ nhiệm Cát nói không tiện nói lại lời kia? Không nhịn được lại cười khổ một tiếng:
- Đứa nhỏ kia bị chiều chuộng quá nên hư rồi. An đại ca anh còn không rõ hả?
- Người ta nói tôi là trưởng phòng nho nhỏ, để chủ tịch huyện Mã mời rượu, đúng là không biết sống chết như thế nào.
Trần Thái Trung cười như không nhìn bạn hoc của mình,
- Ha ha, xem ra hắn có thể làm chủ thay chủ tịch huyện Mã đó chứ.
An Đạo Trung vừa nghe, chỉ biết Trần Thái Trung nhớ mối hận trên người này, tuy nhiên Đỗ Trung Đông người này cũng thật là, người ta cũng là cùng Mã Ích Hữu và Hồ Sinh ngồi cùng một chỗ, anh chỉ là kẻ ăn ké nói lời đâm chọt chi chứ?
Nói thật, chủ nhiệm An trong lòng hiểu rất rõ, cấp bậc Trần Thái Trung có lẽ không cao lắm, nhưng mấy năm gần đây. Văn phòng thu hút đầu tư thật sự là bộ phận rất mẫn cảm cũng là vô cùng quan trọng, người có thể làm chủ ở bên trong, tuyệt đối cũng không là nhân vật đơn giản.
Có thể ở bên trong làm một trưởng phòng. Chuyển đến cơ quan khác, làm Phó cục trưởng cơ bản cũng không có vấn đề gì. Chuyển đến cục bảo vệ môi trường hay là đơn vị khu cây cảnh loại này, có lẽ cục trưởng đều có thể mong đợi
Hơn nữa, Thái Trung lúc này mới hai mươi tuổi… có thể còn không đến hai mươi tuổi? Vậy tương lai sau này, nhỏ sao mà được?
- Một đứa trẻ con, Thái Trung anh không cần phải chú ý đến nó,
An Đạo Trung cười mà chuyển hướng đề tài:
- Đúng rồi, anh không phải ở văn phòng khu phố sao? Khi nào thì điều đến văn phòng thu hút đầu tư? Hai cái đều có từ “văn phòng”, tuy nhiên chênh lệch hơi lớn àh.
Tuy nhiên nói như vậy, chủ nhiệm An trong lòng lại có chút tức giận, mẹ nó Đỗ Trung Đông, thằng khốn chờ cho ta, sự việc hôm nay nếu như không thể đồng ý, ông mày quay đầu lại mà trừng phạt nhà ngươi!
Hơn nữa, Trần Thái Trung là bạn học ta, hắn ở trong mắt nhà ngươi cũng không bằng đồ vô dụng, vậy trong lòng nhà ngươi đem ta đặt ở vị trí nào? Còn hơn đồ vô dụng hả?
- Tôi cũng không biết như thế nào thì đã đến văn phòng thu hút đầu tư.
Trần Thái Trung cười một cách đau khổ:
- Tôi mới từ văn phòng khu phố điều đến quận không lâu, sau đó lại không hiểu sao lại đến văn phòng thu hút đầu tư này. Ngớ ngẩn làm trưởng phòng, tuy nhiên, bổ nhiệm vẫn chưa đưa xuống dưới.
- Bổ nhiệm còn chưa có đưa xuống?
Phó Chủ nhiệm Cát ngạc nhiên lặp đi lặp lại một lần, tiếng nói thật lớn.
- Chưa xuống, sao vậy?
Trần Thái Trung rất kỳ lạ mà nhìn phó chủ nhiệm Cát, quay đầu nhìn chính bạn học của mình, lại phát hiện An Đạo Trung cũng là bộ dạng hồn bay phách lạc.
Tần Liên Thành nói, phòng nghiệp vụ số 2 là là phòng mới thêm đưa vào cơ cấu tổ chức tạm thời, nhưng nếu đi con đường chính quy, cấp trên bổ nhiệm xuống dưới, là phải trải qua một quá trình.
- Tôi nói lời này, có cái gì không ổn à?
Hắn có chút ngạc nhiên.
- Không gì, không gì không thích hợp làm.
An Đạo Trung từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, cười lắc đầu, trong mắt cũng là có chút hứng thú nói không nên lời,
- Người này, Thái Trung, lão Cát cũng không phải người ngoài, hai nhà chúng tôi mấy đời kết thân nhau…
Quan hệ nhiều đời? Ồ, không tồi, Trần Thái Trung ngây ngô