Tiểu Ninh vừa nghe, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cô đứng dậy, cúi đầu, lúc này, cô thậm chí không có tâm trạng để nghĩ xem tại sao Trần Thái Trung lại biết mình trốn ở đây, lại không chút do dự đi đến trước mặt mình.
Đối với người khác sẽ rất khó hoặc không thể tin nổi, nhưng xảy ra đối với hắn, Đinh Tiểu Ninh lại thấy rất đỗi bình thường, nỗi sợ do Trần Thái Trung mang đến cho cô đã quá nhiều, quá nhiều.
- Nói xem, tại sao cô phải bỏ chạy? Hơn nữa lại chạy đến tận đây?
Nhìn Đinh Tiểu Ninh run lẩy bẩy, Trần Thái Trung thở dài và đã đoán ra rằng, cô ta không đến tìm mình, nếu không, khi nãy gặp mình cô ta đã không cần run như cầy sấy thế kia.
Nhưng, càng thấy vậy Trần Thái Trung càng thấy tò mò, cô ả này ngồi trước tòa nhà này ít nhất cũng hơn mười phút, hơn nữa cũng không định đi khỏi, tại sao vậy cà?
- À, tôi… ở đây đợi người của phòng đầu tư
Đinh Tiểu Ninh cuối đầu khẽ đáp.
- Tôi là người của phòng đầu tư đây, có việc gì cô nói đi.
Trần Thái Trung lại thở dài, đành trả lời như vậy, củ chuối thật, sao mà trùng hợp đến thế?
- Hả?
Đinh Tiểu Ninh hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ trả lời thế, cô ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn hắn,
- Anh là người của phòng đầu tư sao?
- Cô thấy … cô đáng để tôi lừa gạt không?
Trần Thái Trung nhíu mày, dò nhìn cô từ đầu xuống chân,
- Cô tìm người của phòng đầu tư, rốt cục để làm gì?
Đinh Tiểu Ninh mặc chiếc áo mỏng tang, thân dưới là chiếc quần ngắn cũn cỡn, chân mang đôi dép trẻ em, bên trên còn có hình dáng con vịt nữa.
Bình thường, đây là bộ quần áo khá nhẹ nhàng, mặc trên người trông khá năng động trẻ trung, nhất là với đôi chân thon trắng nuột nà của Đinh Tiểu Ninh, càng nhìn càng hút hồn.
Thế nhưng, lúc này đã vào giữa thu, lại là ban đêm, cô ấy ăn mặc thế này, thì quả là thiếu vải.
Hiển nhiên, đây là một trong số các chiêu cấm cản của Lưu Vọng Nam, nhưng cô ả này quả là bướng bỉnh, ăn mặc kiệm vải vậy mà vẫn dám vù chạy ra ngoài, không sợ gặp kẻ xấu chăng?
Trần Thái Trung lại thở dài, vươn tay ra sau lưng, rồi giơ đến trước mặt, trên tay đã xuất hiện bộ trang phục Jean, đây là trang phục hắn mua ình, được Nhâm Kiều nhắc nhở, trong nhẫn Tu Di của mình, những đồ dùng hàng ngày như vầy hắn có rất nhiều,
- Mặc vào đi kẻo cảm lạnh…
Đương nhiên, không phải hắn động lòng thương hại đến vậy, dù nhìn thấy Đinh Tiểu Ninh run rẩy thế kia cũng có phần không nỡ, nhưng giờ hai người đang ở trước cửa phòng đầu tư, nếu để người khác thấy hắn đêm hôm ở cùng cô gái ăn mặc hở hang thế này, lời đồn lan đi thì không hay chút nào.
Ta đây cũng vì thanh danh của mình mà thôi, đúng vậy, không rảnh để mà thương hại nhiều quá, thương hại là kẻ thù của việc tu luyện, ít nhất nó cũng ảnh hưởng tốc độ tu hành.
Đinh Tiểu Ninh lạnh đến sụt sịt, thấy bộ trang phục dày kia, vội vã mặc vào, cô còn không bận tâm sự xuất hiện đầy lạ kì của nó nữa.
Vừa mặc vừa không quên trả lời Trần Thái Trung,
- Là thế này, hôm nay tôi xem tờ Báo chiều Phượng Hoàng, bên trên ghi là đoàn hải ngoại đến khảo sát việc đầu tư, mấy hôm nay đoàn khảo sát đang ở ngay tại Phượng Hoàng.
- Rõ khổ, cô cũng biết à, làm sao cô biết đọc mặt chữ!
Trần Thái Trung biết Đinh Tiểu Ninh học hành dở dang, chẳng lẽ cô ta học hành cũng không tệ?
- Chuyện này… cũng bình thường mà?
Trần Thái Trung tỏ vẻ ngạc nhiên
- Chuyện này liên hệ gì đến cô, rốt cục cô muốn nói điều gì?
- Tôi là Đinh Tiểu Ninh, ba tôi là Đinh Dục Ninh!
Đinh Tiểu Ninh vừa xăn ống quần dài, vừa hỏi ngược,
- Anh nói xem có quan hệ gì?
Vớ vẩn, tên của cô có thể trùng với tên bố cô ư? Đúng là chả biết gì về kỵ húy, đúng là...
Ủa?
Trần Thái Trung chợt nghĩ ra,
- Ý cô là, nhà cô và nhà họ Gia của hải ngoại….
- Bố tôi vốn họ Gia!
Xắn xong ống quần, Đinh Tiểu Ninh xắn đến tay áo, chịu thôi, đây vốn là trang phục Trần Thái Trung mua cho bản thân, giờ mặc trên người cô ta, dĩ nhiên rộng thùng thình.
- Chỉ là sau giải phóng, ông nội tôi sợ rắc rối tìm đến, nên sửa họ giúp bố, chúng tôi là con trưởng của nhà đó, tôi tìm nhà họ Gia, dĩ nhiên là có việc…
Chuối thật, không phải chứ? Trần Thái Trung có vẻ choáng, vậy cũng được sao? Mình đây chỉ là đi vài vòng bên ngoài vậy mà gặp phải người của nhà họ Gia sao? Trái đất này bé nhỏ đến thế à?
- Cô tìm họ có việc gì?
Vốn dĩ hắn cực phẫn nộ việc Đinh Tiểu Ninh bỏ trốn, muốn dạy cho cô ta một bài học, nhưng nghe xong lý do này, đúng là có thể tha thứ được, tối thiểu, nghe xong cũng thấy hơi nguôi giận.
- Không có gì, là nhận lại tổ tông thôi.
Đinh Tiểu Ninh cuối cùng cũng mặc xong quần áo chỉnh tề
Ngước nhìn hắn, khẽ thở dài,
- Thật ra, cũng không có cô gái nào khác, họ thừa nhận hay không thôi, tôi chỉ cần đưa tấm bia trong tông đường cho họ là được thôi, xem