Những người ở đây nghe thấy âm thanh lạnh lùng này liền ngẩn cả người ra
Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy hai khẩu súng chĩa vào đầu của Trần Thái Trung vẫn đang ở chỗ cũ, tuy nhiên hai người uy hiếp hắn đôi mắt đã trở nên vô thần, từ từ mềm nhũn ngã xuống đất.
Trần Thái Trung làm việc luôn theo ý mình. Lần trước bị gặp phải tình cảnh bị người ta dùng “Tiên nhân khiêu” lừa mình nhưng hắn vẫn ra vẻ mình không có khả năng phản kháng, đến thời điểm quan trọng hắn mới ra tay. Nếu như mà tội không đáng chết hắn cũng chỉ tra tấn một phen cho hả giận mà thôi.
Nhưng lần này không giống như vậy, tên Bưu ca này rõ ràng là một người hung ác, hay nói cách khác hắn chính là loại người “Lấy tai họa của người khác để kiếm tiền”
Đối với những người như thế này Trần Thái Trung vô cùng xem thường. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn đã từng gặp không ít những chuyện như thế này khi còn ở Tiên giới. Pháp lực của hắn rất cao cường, lại lòng dạ sài lang, cho nên không ít người có thù oán đều tìm hắn để xin giúp đỡ.
Nếu gặp những tình huống như vậy, hai người tranh đầu với nhau thì người mạnh hơn sẽ thắng. Về phần kẻ bại cũng chỉ có hai con đường để chọn, hoặc là sống hoặc là chết.
Nếu như đối phương đồng ý hợp tác thì tỉ lệ sống sẽ rất lớn. Trần Thái Trung cũng không phải là một người thích giết người nhưng nếu như đối phương không nghe lời thì chắc chắn sẽ phải chết không tòan thây.
- Xử lý hắn!
Bưu ca tức giận gầm lên một tiếng, sau đó rút từ trên thắt lưng ra một khẩu súng “K54”, ngón tay đặt trên khóa an toàn.
Quyết định này chắc chắn sẽ tốt đẹp. Đáng tiếc là Trần Thái Trung ở tiên giới mặc dù sức mạnh không phải quá cao, nhưng ở cái thế giới này thì so với những người được gọi là quyền vương, Tán đả vương cũng đã cao hơn rất nhiều.
Bóng người hắn giống như là quỷ mị, chập chờn trong đêm tối. Mặc dù đèn của hai chiếc xe có chiếu sáng thân hình hắn, nhưng chỉ trong chớp mắt, với tốc độ kinh khủng của hắn đã khiến cho Bưu ca phải hồn bay phách lạc, ý chí chiến đầu hòan tòan bị tiêu tan.
Đúng vậy, bọn họ có súng ở trên tay, nhưng súng chỉ đối phó với người chứ không thể đối phó được với yêu quái.
- Được rồi, tôi biết rồi!
Bưu ca hét to một tiếng, sau đó còn nói hai câu nữa, nhưng bỗng nhiên hắn kinh hoàng phát hiện, phe mình chỉ còn mỗi một người.
- Tiểu tử, vừa rồi mày vừa nói câu gì?
Thân hình của Trần Thái Trung từ từ di chuyển tới trước mặt hắn, trên khuôn mặt mang theo một nụ cười độc ác:
- Muốn xử lý tao?
- Hiểu lầm, chuyện này… chỉ là hiểu lầm, thật mà….
Bưu ca cố gắng trần tĩnh mình, nhưng khẩu súng K54 trong tay hắn vẫn không thể nhấc lên được, hắn lo sợ trả lời:
- Thực ra, chúng tôi chỉ muốn hù dọa cậu… Đúng thế, chỉ là hù dọa một chút thôi mà!
- Bớt nói nhảm đi!
Trẩn Thái Trung nhìn chằm chằm vào hắn, hai con mắt sáng như sao chiếu xuống, lờ mờ có một vẻ quỷ dị ở trong đó.
- Là ai, là ai kêu mày đến xử lý tao?
Tuy hỏi như vậy nhưng Trần Thái Trung đã lờ mờ đoán ra được đó là ai. Nếu như không phải là nàng Hắc quả phụ kia thì nhất định là Triệu Mậu Bân. Hừ, muốn đối phó với tao theo cách này à?
- Là Triệu Mậu Bân.
Bưu ca lo sợ giải thích.
- Hắn muốn tôi tìm hai cô gái rồi chụp ảnh đồi trụy của cậu, tuy nhiên, tôi cảm thấy… Làm như vậy thật quá âm hiểm ,tôi là hán tử giang hồ, làm sao lại làm chuyện đó được chứ?
Đúng là Triệu Mậu Bân có yêu cầu như vậy, nhưng Bưu ca là ai chứ? Hắn không muốn phiền phức rườm, rà, một thằng tiểu tử như thế này, đáng để làm như thế sao? Cứ lôi thẳng đi đánh đập một chút, sau đó đi đếm tiền là xong việc.
Chính là bởi vì muốn kiếm tiền bằng cách xảo trá cho nên hắn mới đưa Trần Thái Trung đến nơi này. Chứ nếu không hắn đã xử lý Trần Thái Trung ngay từ lúc nãy chứ việc gì phải kiêng nể cho tới tận bây giờ!
Tìm gái rồi chụp ảnh mình sao?
Trần Thái Trung trầm tư, thầm nghĩ đến tâm