Đàn bà khi muốn gây rối còn kinh khủng hơn nhiều so với đàn ông!
Trần Thái Trung thấy, so với cách làm của Mông Hiểu Diễm, bản thân hắn vẫn lương thiện hơn một chút.
Hắn thật sự không ngờ được, cô ta lại có thể đề nghị giúp mình bỏ thuốc mê. Cho dù nói thế nào, trên danh nghĩa Đường Diệc Huyên cũng là mẹ cô ta.
Đương nhiên, đề nghị này bị hắn thẳng thắn từ chối.
- Giáo viên Mông, tôi không phải loại người mà cô đã nghĩ. Nếu cô nhất quyết muốn làm loạn, cẩn thận … sau này sẽ không có kết cục tốt.
Trên thực tế, trong lòng hắn đã nắm chắc trên năm phần, có thể rất thoải mái đốn ngã Đường Diệc Huyên kiều diễm. Cho nên, chuyện tồi tệ như thế, hắn sẽ không làm —— Trái lại, hiện tại bản thân hắn rất chú ý tới mặt tình cảm.
Cho dù... Cho dù đốn không đổ cũng không sao cả. Tóm lại, cả cuộc đời này, hắn vẫn cho rằng Đường Diệc Huyên là người đàn bà hiếm thấy. Hắn cực kỳ ngưỡng mộ cô. Hắn cũng không hy vọng vì mình mà tâm tình cô trở nên buồn chán.
Kết cục không tốt —— này từ miệng Trần Thái Trung nói ra, có thể nói là có uy lực lớn đối với Mông Hiểu Diễm. Cô biến sắc, lập tức khẽ cười một tiếng.
- Ha hả, tôi chỉ muốn thử một chút, xem quan hệ giữa hai người đã tới mức độ nào thôi. Xem anh này, còn nghĩ là thật sao?
Thật thế sao? Ánh mắt Trần Thái Trung không chắc chắn, quan sát cô, sau cùng lại thở dài đứng dậy.
- Được rồi, tôi đi tính tiền. Buổi chiều còn có công tác cần làm.
Buổi chiều cùng ngày, Thụy Viễn gọi điện thoại cho Trần Thái Trung, đại ý nói, giữa trưa đã nói chuyện với Đinh Tiểu Ninh rất vui vẻ. Hiện tại, anh ta có chút việc gấp, muốn hỏi xem Trần Thái Trung có thể phái hai người cảnh sát cùng một chiếc xe cảnh sát tới gặp anh ta hay không?
Hơn nữa, Thụy Viễn không muốn hắn tiết lộ chuyện này ra ngoài.
- Ừ, đây là thỉnh cầu cá nhân. Không liên quan gì đến công việc của Văn phòng thu hút đầu tư. Ở Phượng Hoàng, tôi cũng không có người bạn nào có thể tin cậy được, cũng chỉ có thể tìm anh.
Trần Thái Trung vừa nghe, trực giác liền cho thấy, tám phần Thụy Viễn là muốn đào tấm bia đá kia lên.
- Ngược lại, đây cũng không phải chuyện gì lớn. Tôi thực sự có quen một vài cảnh sát. Nhưng anh phải nói địa điểm, nếu không tôi phối hợp với anh thế nào được?
Địa điểm ở ngay tại khu Hoành Sơn. Dường như hiện tượng này khá bình thường. Nhà họ Ninh vốn thuộc khu Hoành Sơn. Mà khu Hoành Sơn lại kéo dài từ nội thành đến vùng ngoại thành. Nơi này hẳn cũng là nơi khá thuận tiện để chôn tấm bia đá.
Vậy càng không thành vấn đề. Thậm chí, Trần Thái Trung còn nghĩ, trực tiếp gọi Đồn trưởng Cổ qua là được rồi. Chuyện đào tấm bia đá, là chuyện rắc rối lớn, không cần thiết điều động nhiều người tới làm gì?
Ai ngờ, Thụy Viễn sống chết cũng nói hắn nhất định phải theo tới hiện trường.
- Cho dù cảnh sát không đến cũng được, nhưng anh không đến thì không được. Thái Trung, hai chúng ta có còn là anh em tốt của nhau hay không?
- Xem như tôi xui xẻo, mới quen biết một người anh em như anh...
Trần Thái Trung phẫn nộ bĩu môi, không cam lòng cắt đứt điện thoại. Hai ngày nay tôi đã vội muốn chết mà anh còn như vậy?
Trần Thái Trung gọi Đồn trưởng Cổ. Khi đó tất nhiên muốn bao nhiêu phương tiện thì có bấy nhiêu phương tiện. Không bao lâu sau, Đồn trưởng Cổ liền lái xe cảnh sát tới đón hắn. Trên xe còn có cảnh sát Mã đi cùng. Đó là người thân tín của Đồn trưởng Cổ.
Mãi đến đi theo xe tới địa phương mà Thụy Viễn đã nói, Trần Thái Trung mới cảm thấy, lần này Thụy Viễn cố ý gọi hắn đến. Có lẽ đúng là như vậy, bởi vì nơi chôn tấm bia mộ nằm ở nghĩa trang của một thôn.
Nghĩa trang nằm ở một sườn núi lớn. Những ngôi mộ nhỏ nằm rải rác, sợ là phải hơn ba bốn trăm mộ. Đinh Tiểu Ninh vừa thấy có nhiều ngôi mộ như vậy, nhất thời choáng váng, mặt cũng trắng bệch ra.
Khi cha cô chôn tấm mộ, cũng chôn theo một đống mộ giả, nói làm như vậy, có thể che dấu được tấm mộ mới này, cũng tránh không để cho người khác nhìn thấy mảnh đất trống mà đào lên xây mộ khác.
- Cha tôi nói, mộ nằm dưới một gốc cây liễu già, bên cạnh nấm mộ có một khối đá lớn có hình tam giác.
Cô thì thầm giải thích.
- Nhưng tôi chưa từng tới chỗ này…
- Nhưng ở đây có rất nhiều cây liễu mà.
Tiểu Mã thì thầm một câu. Chẳng trách hắn phải nói thầm. Ở sườn núi này có rất nhiều cây. Trong đó phân nửa... là cây liễu.
- Cái này cũng dễ thôi.
Đồn trưởng Cổ có vẻ có kinh nghiệm. Anh ta đã hiểu vì sao mình phải tới chỗ này. Nghĩ đến việc nếu may mắn, khu kinh tế mới có thể tìm được một phần tài chính lớn, anh ta sẽ thăng cấp một cách nhanh chóng. Chức đồn trưởng bây giờ của anh ta có lẽ có thể biến thành Cục trưởng chi cục. Trong lòng liền có động lực thúc đẩy.
- Chắc chắn trên nấm mộ có không ít cỏ dại... Mẹ kiếp, không phải là thế sao?
Anh ta nghĩ chắc đúng là như vậy. Nấm mộ của người dân địa phương sẽ thường xuyên có con cháu tới thắp hương, ít nhất là phải đắp đất, nhổ bớt cỏ dại. Còn tấm bia đá được chôn kia, khẳng định là không có ai quét tước chăm nom.
Tuy nhiên, chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người.
- Sao có nhiều mộ không có người đến cúng bái vậy, Chẳng lẽ là... không có người nối dõi?
Không phải không người nối dõi. Đây là nghĩa trang chung của thôn bên cạnh. Năm sáu mấy, nạn đói hoành hành, chôn không ít người chết non hoặc là không có tên tuổi. Phần lớn những ngôi mộ như thế đều không có người tới chăm sóc.
- Mọi người chia nhau ra tìm đi.
Trần Thái Trung thở dài. Mẹ nó, đây là chuyện gì vậy? Đang yên đang lành không ngồi trong văn phòng, đến đây nhìn mộ?
Chỗ này vốn sát với thôn bên cạnh, dấu chân cũng rất ít. Trời sáng như vậy cũng cảm thấy rất âm u. Tuy nhiên, bản thân Trần Thái Trung không sợ hãi, vẫn bước lên trên mà đi. Bất ngờ quay đầu lại, hắn nhìn thấy Đinh Tiểu Ninh đang theo sát phía sau lưng mình.
- Cô đi theo tôi làm cái gì? Chia nhau đi tìm mà.
Trần Thái Trung cảm thấy hơi kỳ quái,
- Cả một khu vực