Dưới sự cố gắng nỗ lực hết sức của mọi người, cuối cùng đã lấy được tấm bia của Trần gia ra ngoài, nhưng điều bất ngờ chính là, dưới tấm bia còn có hơn chục cây súng trường và súng lục, tất cả đều được cất giữ trong bao vải dầu không thấm nước, cho dù đã trải qua mấy chục năm nhưng chúng vẫn còn mới sáng bóng.
Đã có súng thì tất nhiên phải có đạn, đạn tuy không nhiều lắm nhưng cũng đầy cả hai rương gỗ, còn có một số lựu đạn cán gỗ được chất đống tùy ý ở bên cạnh, nhưng sắt đã bị han gỉ thành phế thải, cán gỗ cũng mục nát thành bùn mất rồi.
May mà bây giờ những đồ ấy mới được đào lên, nếu là thời điểm 20 năm trước, Đinh Tiểu Ninh sợ là cũng phải vào trại tạm giam rồi, trước khác nay khác, đúng là thiên hạ đại thế, quả thật giống như thế sự biến đổi khôn lường, ai có thể hiểu rõ được đây?
Trần Thái Trung sau khi nghe xong tin tức này, trong lòng không nhịn được mà cảm thán một chút, cái gì gọi là thế gia,thật đúng là “bách túc chi trùng tử nhi bất cương”, bất cứ lúc nào cũng có thể mang đến ọi người bất ngờ.
Chú thích: “bách túc chi trùng tử nhi bất cương” :loài trùng trăm chân, đến chết vẫn chết đứng.
Những viên đạn ấy còn khá tốt, lựu đạn là mối tai họa ngầm có mức độ nguy hiểm cao, phải cho phá nổ, thành phố Phượng Hoàng vì để bày tỏ sự coi trọng và đồng thời cũng vì theo xu hướng, còn đặc biệt mời các chuyên gia về ngành phá nổ chất nguy hiểm từ thành phố Tố Ba đến để phối hợp cùng _ kỳ thật việc như thế này cũng có chút thú vị. Bất cứ Ban chỉ huy Quân sự nào của thành phố Phượng Hoàng cũng có thể giải quyết được việc này.
Vì vậy, tất cả mọi người đã đều biết, bia gia phả của nhà Thiên Nam đã được khai quật lên, đáng lẽ chuyện chỉ dừng khép lại như vậy nhưng không biết ai nhiều chuyện nên cái tin đó đã truyền đến chỗ của lão Hoàng.
Lão Hoàng đó lại là người không được minh mẫn lắm nhưng không ngờ khi nghe được tin có súng ống đạn dược, mà lão lại nhớ lại được 1 số chuyện cũ. Lão kể :
- Tôi còn nhớ rõ gia đình bọn họ cũng có công lao trong kháng chiến chống Nhật, họ đã tặng lại cho Chính phủ Quốc dân không ít tiền và súng ống mà…Ừ, giống như đội du kích chúng ta cũng đã có được sự ủng hộ của họ …
Những năm trước, đào được súng ống như vậy chính là chứng cứ tham gia trợ giúp kháng chiến. Nhưng những chuyện đó đều nói sau.
Những lựu đạn có kíp nổ như thế này, căn bản không thể di dời vị trí được. Điều cần làm ngay là phải trực tiếp dẫn ngòi nổ kíp nổ đó chôn trên sườn núi nhỏ. Lần này, thôn dân của thôn Tiểu Chương cũng không ai dám nhiều chuyện nữa, tuy rằng việc làm này nhất định là quấy rối đến sự yên tĩnh của tổ tiên còn ác liệt hơn so với việc đào bia mộ kia.
Có lẽ câu nói đó thực đúng thời đúng thế.
Thụy Viễn chứng kiến việc Trần Thái Trung năm lần bảy lượt bị Cục Cảnh Sát gọi đi. Trong lòng có nhiều nghi ngờ liền đi tìm Tần Liên Thành để hỏi thăm. Cái việc phó trưởng phòng Trần đả thương nhiều người như vậy liệu có thể gặp phiền toái gì không?
- Phiền phức à, cái này nếu nói là không tốt, đại khái cũng không phải
Chủ nhiệm Tần kéo dài giọng giống như đang cân nhắc đắn đo từng câu chữ:
- Có điều, dù sao cũng đã đả thương nhiều người như vậy không phạt một chút thì cũng không thể được, ai cũng làm loạn giống như hắn, thì hình tượng của chính phủ…. Vậy còn phải làm như thế nào đây?
Nhưng tình hình thực tế lại không phải như vậy, phương pháp cứng rắn mà Trần Thái Trung sử dụng với người dân thôn Tiểu Chương lần này đã nhận được sự tán thành của nhiều người, dù sao thì đối với một số cán bộ mà nói. Những việc mang tính quần thể đều rất khó giải quyết, nếu như ví dụ lần này, có thể coi là câu nói chính diện điển hình. Tương lai mọi người gặp phải chuyện giống như vậy cũng coi như là lựa chọn của số đông, không phải sao?
Cho nên. Ở thành phố đang dự định làm thế nào để khen thưởng Trần Thái Trung một cách thích hợp, đương nhiên, lý do khen thưởng thì tuyệt đối không thể nói ra nguyên nhân thực sự được, nói như thế nào thì đấy cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, việc truyền ra không đúng lại có thể bị người nào đó làm thành văn chương, cho nên …khiêm tốn, tận lực khiêm tốn mới là vương đạo.
Thậm chí, còn có người muốn đem tài năng đối ứng của Trần Thái Trung làm thành kinh nghiệm mới để phổ biến, chỉ có điều, người đề nghị như thế sau khi xem những tài liệu có liên quan thì cuối cùng cũng im hơi lặng tiếng.
Không có biện pháp, phương pháp giải quyết của hắn rất tốt nhưng lại không mang tính phổ biến, mở rộng lên rất khó_ ai có bản lĩnh 1 mình đánh 60 người đây?
Có thể Tần Liên Thành tuyệt đối không có khả năng nói như vậy với Thụy Viễn, hắn nhất thiết muốn biết, trưởng phòng Trần vì muốn bảo vệ tấm bia của gia đình họ rất có thể đã phải chịu một chút trừng phạt.
Thụy Viễn thật đúng là rất quan tâm đến Trần Thái Trung. Vừa nghe xong điều ấy liền nóng nảy
- Thật không công bằng đi, nếu các người xử phạt Trần Thái Trung,tôi… Tôi sẽ không đầu tư cho Phượng Hoàng nữa, các người đây không phải là.. muốn làm trái tim các nhà đầu tư nguội lạnh sao?
- Ồ?
Tần Liên Thành trừng to mắt nhìn anh ta, trong mắt có chút không che lấp được kinh ngạc:
- Ý của anh cuối cùng là, nếu là không xử phạt trưởng phòng Trần thì anh sẽ quyết định đầu tư ở Phượng Hoàng sao? - tôi có thể hiểu như vậy hay không?
- Điều này...
Thụy Viễn do dự một chút:
- Chuyện này vẫn cần xem điều kiện nữa, thương nhân chính là vì lợi ích, điều kiện mà các anh cấp, nếu thấp hơn so với địa phương khác, các anh muốn tôii giải thích với người trong nhà như thế nào?
- Chúng ta đương nhiên không thể thấp hơn địa phương khác được, đây là quê của anh mà.
Tần Liên Thành trừng hắn liếc mắt một cái, duỗi tay làm bộ lấy điện thoại trên bàn
- Tình huống này, tôi phải nhanh chóng thông báo chút, nếu đã xử phạt rồi thì có nói gì cũng đã muộn, chính phủ là muốn niềm tin của công chúng...
Vì vậy ngày thứ hai khi tấm bia đá được lên, Thụy Viễn liền bày tỏ ý hướng đầu tư một cách mơ hồ.
Đương nhiên anh ta tuyệt đối không thể ngờ được, đường đường một phó giám đốc sở lại có thể làm ra cái loại việc “Lừa dối nhân phẩm” như thế này được.
Sau khi đã nói rõ được ý đồ chính là đến quá trình đàm phán về đầu tư lâu dài. Nhưng loại chuyện đó đều do Lương Thiên Trì và Bùi Tú Linh đi xử lý, ông ta cũng coi như là được rảnh rỗi rồi.
Lúc Trần Thái Trung mới từ Cục cảnh sát đi ra liền nhận được