- Ồ, vậy thì tiếc rồi, tôi con định giới thiệu cho Tiểu Mông một vài chàng trai khá tốt
Nghe Giáp Ba nói, Vương Vĩ Tân cười lắc đầu.
- Ha ha, nhưng mà, có thể lọt vào mắt xanh của Tiểu Mông, nhất định là tốt hơn nhiều so với đôi mắt lão hóa của tôi rồi, Tiểu Mông lúc nào thuận tiện, cho tôi gặp một chút ha.
Phó chủ tịch Vương nói như vậy, tự nhiên vẫn còn chút ý tứ, ông ta già nên không thể không biết, đối với một cô gái trẻ đang yêu cuồng nhiệt, thay vì bạn vắt óc đi tán dương cô ta, thì bạn nên nghĩ cách đi khen ngợi bạn trai của cô ấy.
Bởi vậy, chẳng những thể hiện cô gái thật có mắt nhìn, còn có ý chúc phúc cho hai người, hình như thủ đoạn này, đối với không ít cô gái trên thế giới này, vẫn cứ là trăm lần thử trăm lần hiệu nghiệm.
Giáp Ba vừa nghe lời này, cũng không kìm được cái miệng méo mó, thôi rồi, Mông Hiểu Diễm của nửa tháng trước?
Có bạn trai xem cô ta không tệ, cô ta có quyền chọn lựa hả?
Mông Hiểu Diễm nghe cũng an lòng, tuy nhiên, nghĩ tới chuyện Trần Thái Trung này là cô ta và Nhâm Kiều cùng sở hữu, trong lòng cô ta không nói ra được sự khó chịu.
Nhưng Nhâm Kiều, là người bạn tốt nhất của cô ta, cũng là người duy nhất không vứt bỏ khi cô ta gặp khó khăn. Càng đừng nói là so với Nhâm Kiều, xem ra cô ta mới là người thứ ba, điểm này, trong lòng cô ta biết rõ.
Vô số lần, cô ta đã từng nghĩ qua, nếu như mình và Nhâm Kiều cùng …, cô ta có thể giống Nhâm Kiều như vậy, không hề sợ sệt tiếp nhận đối phương.
Chấp nhận …có lẽ là có thể, dù sao quan hệ hai người tốt như vậy, nhưng Mông Hiểu Diễm rất xác định. Cô ta tuyệt đối sẽ không thoải mái hơn Nhâm Kiều.
May mắn cô ta bây giờ mê bán hàng đa cấp.
Nói như vậy, bán hàng đa cấp này, cũng không phải cái gì cũng sai. Nghĩ đến điều này, Mông Hiểu Diễm lắc đầu cười khổ
- Ha ha, đó cũng là một người bạn bình thường, ừ, quan hệ rất tốt là được rồi.
- Ồ
Vương Hoành Vĩ kéo ra một âm thanh nghi vần dài, tuy rằng vẻ mặt không động đậy thanh sắc. trong lòng cũng là hiểu rõ như gương sáng. Hóa ra Tiểu Mông, là tình đơn phương?
- Vậy thì chàng trai này quá không hiểu chuyện rồi. Hiểu Diễm, tôi với bí thư Mông gặp nhau vài lần rồi, hiện tại ủy thác lớn, cô xem tôi như chú là được.
Vương Vĩ Tân gần như không hiện ra vết tích của kế sách. Vẻ mặt cũng như cũ không có gì thay đổi
- Chàng trai này làm gì? Có cần Vương thúc ra mặt khuyên nhủ anh ta? Con là cô gái tốt thế này, bây giờ đốt đèn lồng cũng khó tìm ra.
-Cái này…
Mông Hiểu Diễm có chút khó xử. Nói thật, nếu như có thể, cô ta nhất định muốn đem Trần Thái Trung chỉ của mình, không chia sẻ cho bất kỳ ai.
Nhưng cô ta biết rõ, đối với Nhâm Kiều, cô ta không có dũng khí xông tới, càng nói Nhâm Kiều bây giờ cũng đang ở trên hai chiếc cầu, lên không được mà xuống cũng không được. Cô giáo Nhâm đã oán giận cô ta không chỉ một lần.
Hơn nữa, cô ta cũng rất hiểu điểm thần kỳ của người bạn trai này. Anh ta, cũng không phải cô ta có thể nắm chắc vào, thậm chí, nghĩ đến khả năng, hậu quả kinh khủng. cô ta cũng không dám có ý đồ đi nắm chắc.
Vương Vĩ Tân…có thể nắm chắc hắn hay sao? Cô ta không dám xác định, trên thực tế. Cô rất không xem trọng phó chủ tịch Vương, tuy nhiên, người ta nếu đã trải qua một phen khổ, đạp hư như vậy, dường như không tốt. Tạm thời lấy ông ta làm một tảng đá nhỏ “ lót đường” là được rồi.
Nghĩ đến đây, cô ta đã định được chủ ý, thẹn thùng cười
- Ha ha, vậy thì cảm ơn chủ tịch rồi, người bạn đó của tôi, gọi là Trần Thái Trung, làm việc ở văn phòng thu hút đầu tư.
Cuối cùng, cô ta cũng không để ý tới ông ta xưng là “ Vương thúc”, tuy nhiên, Vương Vĩ Tân cũng đã rất mãn nguyện.
- Các vị ở đây, đã nghe rồi chứ? Cháu gái của bí thư Mông Nghệ Mông, nói chuyện riêng tư với tôi, thậm chí tên và đơn vị làm việc của bạn trai đều giải thích.
Tuy nhiên, ngay sau đó, tâm trạng đắc ý của ông ta đột nhiên dừng lại,
- Trần Thái Trung? Cái tên này, sao tôi cảm giác nghe rất quen tai?
- …Văn phòng thu hút đầu tư!
Vương Vĩ Tân vỗ đùi một cái thật mạnh, cuối cùng ông ấy cũng đã nhớ ra,lần trước có giằng co với hắn một trận ở quán rượu Mạnh Khánh Đông vào ngày nghỉ, nói là chủ tịch thành phố Vương xưa không bằng nay, không tính toán chi li…
Trong lời nói của Chủ tịch Hội đồng quản trị Mạnh, cái tên “Trương Linh Linh” này xuất hiện khá xuyên suốt, nhưng ‘ Trần Thái Trung” cái tên này cũng thường thường bị nhắc tới, vì vậy, Vương Vĩ Tân có ấn tượng.
Do bị Mạnh Khánh Đông cuốn lấy không chịu nổi, Vương Vĩ Tân thậm chí lén đi hỏi thăm nguyên nhân của việc này, vẫn tốt, chuyện là Chương Nghiêu Đông đánh Đảng Hạng Vinh, việc này chỉ có lãng phí. Đối với Vương mỗ không có quan hệ gì.
Vậy chàng trai đó chẳng qua chính là nhân viên nhỏ, dường như là ngoài biên chế, trí nhớ Vương Vĩ Tân vẫn còn khá tốt, người này, động cũng đã động rồi, không phải sao? Đừng nói Trương Linh Linh, coi như là Tần Liên Thành - lãnh đạo trực tiếp của Trương Linh Linh, cũng chỉ mới là phó sở, có cái gì khó lường?
- Ồ, là anh ta à.
- Có chút ấn tượng.
Vương Vĩ Tân gật gật đầu, ông ta không sợ động Trần Thái Trung, chỉ là lười trêu chọc chuyện thị phi, dù sao trước mắt ông ta không bằng ngày xưa.
- Nếu không thì, bây giờ con đi hẹn với chàng trai đó, Vương Thúc giúp con khuyên răn anh ta.
Đối với ông ta mà nói, nếu