Nghe rõ lời nói của Trần Thái Trung, Dương Tân Cương ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. Đột nhiên khóc “Oa” lên một tiếng, vừa khóc lại còn vừa cằn nhằn:
- Bí Thư Trần, tôi… tôi cảm ơn anh.
- Được rồi được rồi, đàn ông mà. Tôi cũng đã sớm nói với anh, răng cửa của anh không bị uổng phí đâu
Trần Thái Trung hít sâu một hơi, cố gắng hết sức để giọng của mình thể hiện vẻ bình thản chút.
Đàn ông không thể khóc một cách dễ dàng, chỉ là chưa gặp lúc đau lòng thôi.
Hắn mới buông điện thoại xuống, Tạ Hướng Nam đi vào, trong tay cầm hai tờ giấy.
- Trưởng phòng Trần, đây là bản dự thảo tôi nghĩ ra, anh thử xem đi nhé?
- Gọi tôi Thái Trung là được rồi, cũng không có ai, anh giả bộ làm cái gì?
Trần Thái Trung trừng mắt nhìn y vẻ không hài lòng. Nói thật, tính cách của Tạ Hướng Nam thật sự không ai ưa. Nhưng hết lần này tới lần khác, quan hệ của hai người lại vô cùng tốt đẹp, Trưởng phòng Trần cũng có ý mang bầu không khí của nhóm nhỏ này trở nên hòa thuận hơn.
Hắn tiện tay lật xem một chút, lại là về bản dự thảo các chính sách đối với nhà đầu tư, ví dụ nói một miễn hai giảm, ruộng đất đổi thành loại hình cổ phần:
- Trò chơi này của chúng ta nói cũng không quyết định được, anh tùy ý làm đi, tới lúc đó tìm tôi ký tên là được.
Tuy nhiên, nói tới điều này, hắn lại vừa nghĩ tới Trương Tân Hoa, hỏi một cách ngẫu nhiên:
- Đúng rồi, địa chỉ nhà máy cụ thể, bọn họ có ý gì không vậy?
- Là khu kinh tế mới mà anh trước đây ở đó.
Tạ Hướng Nam nhìn hắn một cách kỳ quái, dường như là rất buồn bực hắn sao lại đề xuất vấn đề này:
- Như thế nào nữa?
- Không. Bọn họ ở Âm Bình khảo sát thời gian dài như vậy, tôi còn nói bọn họ phải ở đó nắm bắt dự án mà.
Trần Thái Trung gật gật đầu, nhưng thực ra không biết trong lòng mình như thế nào.
- Ồ! Lương Thiên Trì nói với tôi rồi, ở chỗ đó cung cấp một dự án lớn cho bọn họ. Tuy nhiên bọn họ không cảm thấy hứng thú.
Tạ Thiên Nam ngơ ngác giải thích một chút, cũng không nói tiếp nũa.
Trên thực tế, Thụy Viễn và Lương Thiên Trì cũng đã thừa nhận, dự án nhà máy Cacbon là rất được, chỉ có điều, chính phủ địa phương không chịu tham gia, chỉ đồng ý giật dây, điều này khiến hai người bọn họ đã cảm thấy nghi hoặc.
An toàn tài chính không được đảm bảo, là chuyện nhà đầu tư nước ngoài lo lắng nhất lúc đó, An Đạo Trung tự ình đưa ra những ý tưởng kiếm tiền tốt nhất. Vẫn kiểu là thu nhập cao thu hồi cao, lại không ngờ tới, mọi người vốn dĩ lo lắng, lại không chỉ là vấn đề thu nhập và lợi nhuận.
Nếu như Ủy ban nhân dân quận đồng ý xác nhận, hoặc là đồng ý tham gia cổ phần. Điều đó đều có thể cân nhắc, nhưng ngay lúc này… Nói khách sáo chút, đó không phải là cái bẫy gì, nhưng ai có thể cam đoan bộ máy Chính phủ tiếp theo còn có thể ủng hộ mạnh mẽ nhà máy Cacbon như thế không?
Kết quả này, cũng không chỉ có An Đạo Trung bọn họ đứng ở quan điểm của các nhà đầu tư xem xét vấn đề, quan trọng hơn là, một xã Hạ Mã bé nhỏ, không ngờ lại liên lụy tới một doanh nghiệp Nhà nước quy mô lớn. Mối quan hệ phức tạp của Ủy ban nhân dân tỉnh, Ủy ban nhân dân thành phố, cư dân địa phương, làm thế nào một huyện cấp Chính phủ nhỏ bé làm được điều đó.
Sự việc này ngày hôm qua, Lương Thiên Trì đặc biệt hỏi qua Tạ Hướng Nam. Tuy nhiên, Phó phòng Tạ biểu thị sự đồng cảm với sự lo lắng của bọn họ, đó là quận Âm Bình. Cũng không phải quận Khúc Dương y đã từng ở, anh có thích đầu tư hay không thích đầu tư, mang nhà xưởng điện tử của anh cố gắng xây dựng càng xớm càng tốt mới là lí do chính đáng.
Tuy nhiên, y thật sự là ít giải thích với Trần Thái Trung. Đúng vậy, từ trước tới giờ y đều là một chủ nhân giữ chữ như vàng.
- Vậy tôi đi ra ngoài, Đinh Tiểu Ninh đang ở bên ngoài, cho phép cô ấy vào không?
Trần Thái Trung còn chưa nói gì, điện thoại di động lại kêu, hắn vừa nhìn cuộc gọi đến, lập tức liền tức giận, chính là điện thoại của Tiểu Lâm. “Củ chuối thật, anh thật là không để tôi yên sao”
Hắn hướng ra phía Tạ Hướng Nam cười một cái, tiện tay nhận cuộc điện thoại:
- Xin chào, anh là ai vậy?
- Tiểu Trần! Anh rất bận rộn à.
Tiểu Lâm ở đầu dây bên kia lên tiếng một cách thản nhiên. Tuy nhiên, là giọng thản nhiên, không ngờ có thể gây ọi người một cảm giác hạ mình một cách mạnh mẽ.
- Ngày hôm qua tôi đã gọi điện cho anh rất nhiều lần.
Anh đây phải học cái giọng điệu này! Ấn tượng đầu tiên của Trần Thái Trung lại là cái đó. Ừ! Kiểu hương vị này, rất có thể tạo cho người khác một số ức chế. Trong rất nhiều trường hợp, khi làm lãnh đạo, không phải chú ý tới cái khí thế đó sao?
Tuy nhiên, nếu đối tượng chịu áp lực là hắn, thì lại là một vấn đề khác, hắn rất tuỳ tiện dùng giọng mũi: “Ừm” một tiếng,
- Tôi nói anh là ai vậy? Tôi quen thân với anh lắm hả?
- Tôi là Tiểu Lâm - Thư ký của Chủ tịch thành phố Vĩ Tân.
Tiểu Lâm không có chút nào nhận thấy sự quấy nhiễu từ giọng điệu này, tiếp tục dùng cái giọng thản nhiên nói:
- Chủ tịch thành phố muốn tôi chuyển lời tới anh, hôm khác muốn mời anh nói chuyện, có chút việc riêng tư.
Đối mặt với kiểu khiêu khích như vậy, Thư ký Tiểu Lâm còn biết cách bình tĩnh, thì lại càng phát hiện ra thái độ kiêu ngạo. Trong tai Trần Thái Trung thì lại nghe, người ta đang nói: “Tôi đây mới gọi là giả đò ngốc nghếch!
Nếu hắn đã cho rằng như vậy, vậy không thể thiếu nói trả hai câu độc địa:
- Chủ tịch thành phố Vĩ Tân, là nói Vương Vĩ Tân sao? Xin lỗi nhé, tôi không quen y, có chuyện gì thông qua Chủ nhiệm Tần của chúng tôi, xin lỗi nhé…
Nói xong, hắn liền tắt điện thoại, vốn dĩ không cho Tiểu Lâm có thời gian giải thích điều gì. Không cần thiết, Vương Vĩ Tân là phụ trách văn hóa giáo dục, công việc của y có điểm không phù hợp với hắn.
Nghe giọng điệu vội vã từ trong điện thoại truyền tới, Tiểu Lâm nhất thời liền ngây người ở đó. Y quả thật không dám tin vào tai của