Mục tiêu của Phó cục trưởng Sư Chí Viễn là bỏ qua phân công quản lý phòng cháy hiện tại. Y muốn tiếp nhận khối trị an này. Cao Thiên Hữu cũng không có cương vị gì thích hợp ở Cục Công an thành phố. Cũng muốn đến phân cục để rèn luyện một phen. Còn phân công quản lý cái gì cũng không quan trọng.
Đương nhiên, có thể lựa chọn Cao Thiên Hữu cũng muốn phân công quản lý trị an. Tuy nhiên, hiện tại đơn vị bố trí cho y đã không tồi, còn lựa chọn thì nói sau.
Nhu cầu của hai người này thật ra không có gì xung đột, lẽ ra Sư Chí Viên chuyển một chút phương hướng phân công quản lý, Cao Thiên Hữu thuận lợi ngồi trên vị trí Phó cục trưởng thật sự là chuyện vẹn toàn đôi bên.
Nhưng hai người lại không hài lòng như vậy.
Lão Cổ cũng không muốn làm vị trí ở đơn vị phòng cháy kia. Mọi người đều biết rằng, làm ở đơn vị phòng cháy nghiệp vụ giới hạn. Trong đó còn gặp những đối tượng không nên trêu chọc, thực sự không có màu mỡ gì.
Muốn làm trị an, cũng khá dễ tạo ra thành tích. Hơn nữa, có thể quen biết thêm nhiều người bạn. Cho nên, lão Cổ quyết tâm giành được vị trí này.
Sư Chí Viễn không có bối cảnh gì quá lớn, lý lịch kinh nghiệm cũng tương đương lão Cổ. Tuy nhiên, nhu cầu của ông ta cũng là thấp nhất. Phía sau Cao Thiên Hữu còn có chỗ dựa là Phó Bí thư Đảng ủy Công an Nhạc Lỗi, lai lịch cũng không nhỏ.
Đã cảm nhận được sự không ổn, lão Cổ tất nhiên sẽ quấn lấy Trần Thái Trung tìm cách:
- Thái Trung, Phó Vũ và Vưng Trí Hoành tôi đã thuyết phục. Tuy nhiên, Cao Thiên Hữu có lai lịch khá lớn. Chuyện này không dễ xử lý lắm…
Phó Vũ là Phân cục trưởng. Vương Trí Hoành cũng là Phó cục trưởng quản lý nhân sự Cục Công an thành phố. Lão Cổ đã trải đường như vậy, cũng coi như là suy nghĩ rất nhiều.
Chỗ Vương Hoành Vĩ lão Cổ cũng không mất nhiều tâm chí. Bởi vì khi xử lý vụ án thôn Tiểu Chương, cục trưởng Vương từng cố ý hỏi quan hệ giữa anh ta và Trần Thái Trung. Đã biết hai người từng có thời gian ngồi cùng bộ máy, phối hợp cũng rất tốt. Cục trưởng đã thản nhiên gật đầu “Ồ” lên một tiếng.
Cũng vì dạng này, chạy điều động lần này, lão Cổ chỉ tặng Cục trưởng Vương một chiếc đồng hồ Omega. Cũng chỉ mười ngàn. Cái này cục trưởng Vương còn không muốn nhận.
Tuy nhiên, sau khi miễn cưỡng nhận lấy, Vương Hoành Vĩ cũng không thể hiện thái độ gì, chỉ nói với y, Cục Công an thành phố cũng có nhiều đồng ý nhắm vị trí này, bảo y nghĩ thêm nhiều cách khác.
Người mà Lão Cổ không thể đánh thông là Chính ủy Cục Công an thành phố Tôn Bồi An. Nhưng, là Tôn Bồi An cố tình vì quan hệ giữa Cao Thiên Hữu rất tốt. Nên dốc hết sức ủng hộ Cao Thiên Hữu đi cơ sở rèn luyện một phen.
Nghe lão Cổ giới thiệu xong, Trần Thái Trung không kìm nổi cẩn thận cân nhắc một chút. Chuyện như thế này phải làm như thế nào cho chu toàn. Trên thực tế, hắn cũng không coi Phó bí thư Đảng ủy Công an là gì. Còn chính ủy Cục Công an thành phố Tôn kia thật sự cũng là khó khăn.
Thật ra, muốn ra tay chỉ trong chốn quan trường, trong việc thu xếp việc này, hắn coi như là một người học nghề. Thành công trong dĩ vãng đều có liên quan đến cơ thể mạnh mẽ của hắn, một số việc gần như là gian dối. Lúc này, hắn lại không tiện ra tay- Tôn Bồi An cũng không gây gì với hắn.
Trong giây lát Trần Thái Trung ý thức được, đây đúng là việc sát hạch khả năng của mình.
Nếu hắn cho rằng như vậy, tất nhiên cũng sẽ cân nhắc cẩn thận một chút chuyện này nên làm thế nào bây giờ. Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục hắn cũng nảy ra một ý tưởng. Mời mấy lãnh đạo cùng nhau ăn cơm là lựa chọn không tồi.
Lựa chọn danh sách, Trần Thái Trung bắt đầu tìm. Nhất định phải mời Trương Khai Phong, không có việc gì cũng phải quấy rầy hắn một chút. Lần này cũng nên có một chút tình cảm.
Nếu mời Trương Khai Phong, vậy thì mời Thụy Viễn, Chủ tịch quận Trương đã từ lâu nhờ hắn mời gặp lãnh đạo. Đúng lúc cần nhau làm. Vương Hoành Vĩ cũng phải mời, tuy nhiên Đường Diệc Huyên cũng rất thích hợp để mời đến.
Nhưng tìm ai đến để ứng phó với cục trưởng Vương đây? Quan hệ của Trương Khai Phong và Vương Hoành Vĩ là có thể. Nhưng năng lượng vẫn chưa đủ, ít nhất, vẫn không có tác dụng ám chỉ.
Nhưng gọi Ngô Ngôn cũng không thích hợp. Bí thư Ngô đã nói từ trước, ban ngày là chuyện ban ngày, đừng liên quan đến buổi tối là được. Nếu truyền ra ngoài thì ảnh hưởng với hai người thật không tốt.
Được, vậy thì Mông Hiểu Diễm. Trần Thái Trung cuối cùng quyết định. Quan hệ của Vương Hoành Vĩ và nhà họ Mông không tầm thường. Hắn kéo Mông Hiểu Diễm đến, chỉ hướng về phía phía sau giáo sư Mông. Vương Hoành Vĩ chắc chắn phải tính toán.
Cơ bản là như vậy, ban đầu Trần Thái Trung còn muốn mời thêm cả Dương Thiến Thiến. Cũng là con gái nuôi của Chủ tịch thành phố. Hiệu quả ám chỉ đối với Trương Khai Phong chắc chắn sẽ rất tuyệt. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ lại, đã có Mông Hiểu diễm, gọi thêm Thiến Thiến có vẻ không thích hợp.
Dù sao, có Thụy Viễn ở đó.
Cùng không cần Trương Khai Phong mở miệng hát đệm…
Tính toán xong, Trần Thái Trung đặt bút qua một bên. Nhìn tờ giấy với những quan hệ nhằng nhịt, hắn cảm thấy hài lòng. Hắn làm việc ngày càng chu đáo.
Tuy nhiên…lấy lý do gì để mời những người này đến? Hơn nữa, lão Cổ cũng phải có điều kiện tiếp khách. Đây