Nhìn Thư ký Tiểu Đào gật đầu dời đi, Vương Hoành Vĩ cũng thở nhẹ một tiếng, thong thả mà ngồi xuống ghế.
Sau một lúc lâu trầm ngâm, y cầm điện thoại lên, quay một số điện thoại:
- Chị Đường phải không? Xin chào, tôi là Vương Hoành Vĩ. Ngại quá, đáng lẽ không nên tùy tiện quấy rấy chị thế này…
Y đang đi trên con đường của Thượng Thái Hà - vợ Mông Nghệ rồi, nhưng y và Thượng Thái không phải là rất quen thuộc. Gặp phải sự việc này, vẫn là trưng cầu ý kiến chủ nhân của nhà số 39 thì thuận tiện hơn.
Đường Diệc Huyên nghe thấy vấn đề y phản ánh, do dự một lúc mới đáp lời:
- Cục trưởng Vương. Chuyện này của các anh, tôi thật sự không biết nói gì, tuy nhiên…
Cô “Tuy nhiên” một lúc khá lâu, mới thở dài một cách nặng nề, ngữ khí cũng nặng nề hơn:
- Cục trưởng Vương, vì tình cảm trước đây của anh với bí thư cũ. Tôi nhắc nhở một chút nhé, ý kiến cá nhân của tôi. Tốt nhất anh không nên phát sinh mâu thuẫn với Trần Thái Trung. Đây là vì tốt cho anh, anh hiểu chứ?
Lời nói cuối cùng, giọng của cô đột nhiên có chút nghiêm trọng. Nếu Trần Thái Trung có thể nghe thấy giọng điệu lúc này của cô, nhất định sẽ kinh ngạc. Đường Diệc Huyên rất ít khi nói những lời như vậy.
Vương Hoành Vĩ nghe tới đó, cũng thật sự là đã rõ ràng rồi. Chị Đường từ trước tới giờ chưa từng nói chuyện như vậy. Vừa xong đã chịu nói như vậy, nhất định là vì tốt cho Vương Hoành Vĩ y rồi.
Trên thực tế cũng chính xác là như vậy. Trần Thái Trung là người như thế nào, Đường Diệc Huyên lại không hiểu được. Tuy rằng cô biết hắn cũng không quá nhiều, nhưng có thể khẳng định một điểm: Đây là một người kỳ tài ẩn trong trần gian!
Cho dù là những điều kỳ quặc trước kia không đề cập tới, sự biến đổi trên khuôn mặt của Mông Hiểu Diễm, cũng đủ để chứng minh tất cả rồi.
Trần Thái Trung muốn động tới chủ ý của Phó Vũ, tất nhiên không thể là ý nghĩ nhất thời, tùy tiện đề cập tới thôi đâu. Hắn không thiếu dũng cảm giương oai trước mặt các lãnh đạo cấp Phó giám đốc, nhưng đồng thời, hắn cũng là một thằng cha rất sĩ diện.
Đúng vậy! Trong lòng hắn đã có vài phương án suy tính, mới bằng lòng nói như vậy.
Vẫn là câu đó, thời điểm tính toán kế sách hại người, hắn từ trước tới giờ không thiếu các ý tưởng không trung thực. Kế sách lần này với Phó Vũ, trước sự việc này hắn cũng suy xét đầy đủ về tính khả thi của vấn đề rồi.
Kéo Phó Vũ xuống ngựa, là chuyện rất đơn giản. Nói cách khác, một mặt chỉ nói tới việc tham ô hối lộ, cũng đủ rồi, cũng giống trước kia, hắn không tin cục trưởng Phó có thể trong sạch tới vậy. Nếu không Cổ Hân thủ hạ của y cũng đã là triệu phú rồi
Nhưng vừa nãy Vương Hoành Vĩ đã nhắc nhở hắn: Tiểu Trần à! Anh không thể quang minh chính đại chơi thoải mái được. Cuộc sống của người khác, cũng là phải sống tiếp, Phó Vũ bị lôi xuống không cần lo, thế nhưng họ Vương tôi cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Lời nói hại người khác. Đó có thể không lộ ra thủ đoạn inh của mình, Trần Thái Trung hơi trầm ngâm, lập tức vừa nghĩ ra một kế sách. Thủ đoạn dùng người của hắn không phải là khoác lác, tuy nhiên lần này, ngay cả công cụ đều có sẵn cả.
Chọn một ngày trời không nắng ấm và không mây gió. Thực sự dù gió thổi mưa rơi có là gì. Trần Đại Tiên rảo bước tới quận Hoành Sơn tìm Sầm Quảng Đồ:
- Ha ha! Bí Thư Sầm, đã lâu không gặp rồi.
Bí Thư Sầm vừa gặp hắn, cũng là nét mặt rạng rỡ:
- Trần Thái Trung anh còn biết trở về à? Tên này…
Vừa nói, y vừa tiến lên phía trước vỗ vỗ vào bả vai của Trần Thái Trung, dáng vẻ vô cùng thân thiết:
- Hai ngày trước còn cùng Chủ tịch quận và Bí Thư Ngô nhắc đến anh.
- Nhắc đến tôi?
Trần Thái Trung hơi sửng sốt. Vụ của Hạng Đại Thông còn chưa xong?
- Đúng vậy. Bí Thư Đại Thông đã nói rồi, anh là niềm tự hào của quận Hoành Sơn chúng tôi.
Sầm Quảng Đồ khẽ gật đầu cười tủm tỉm:
- Thu hút đầu tư của khu kinh tế mới, anh có thể có chút kế sách nha.
Bí Thư Sầm đặc biệt rõ, Trần Thái Trung được điều tạm tới văn phòng thu hút đầu tư, không những đảm nhiệm chức Trưởng phòng, mà tự nhiên có thể thăng chức thành Trưởng phòng trong quá trình điều chỉnh tạm thời này. Cần năng lượng lớn cỡ nào, hơn nữa là một năm thăng chức hai lần, thật sự là quá kinh khủng.
Vừa nói, y vừa cúi mình đi lo việc pha trà. Đối với người trẻ tuổi tràn đầy hăng hái như vậy, y cũng không dám chậm trễ. Người ta lại thăng một bậc, thì sẽ là chức Phó cục trưởng bằng y rồi
Trần Thái Trung làm sao có thể đánh mất kiểu lễ nghĩa này chứ? Vội vàng cầm lấy cái chén trong tay Sầm Quảng Đồ:
- Ha ha! Bí Thư Sầm. Để tôi tự lấy cho…
Vừa pha trà, hắn vừa giả vờ đặt câu hỏi ngẫu nhiên:
- Trong cuộc họp nói cái gì vậy? Bí Thư Ngô không nói gì chứ?
- Bí Thư Ngô?
Sầm Quảng Đồ liếc nhìn hắn một cái. Trong lòng nghĩ thằng cha này sữa còn chưa vắt sạch, chẳng nhẽ cũng để ý Ngô Ngôn sao? Khoa trương qúa đó? Tuy nhiên điều này cũng bình thường, tiếng tăm của Bí Thư Ngô trong quan trường ở Thành phố Phượng Hoàng quá lớn: Người đẹp đầu tiên trong giới chính trị ở Phượng Hoàng.
- Bí Thư Ngô không nói gì, chính là Chủ tịch quận Đại Thông nêu tên biểu dương anh. Còn nói phải khám phá nhiều, đào tạo cán bộ trẻ như vậy, để anh người có khả năng như vậy đi mất, mọi người đều rất đau lòng đó.
Lời nói hay của Bí Thư Sầm, đó là một câu nối tiếp một câu. Rõ ràng, Hạng Đại Thông tỏ thái độ như vậy, chẳng qua là để phát triển kinh tế trong quận đó thôi.
Để Trần Thái Trung nghe thấy ý định tốt của mình truyền bá đi mọi nơi.
Không đúng. Dường như… có âm mưu? Trần Thái Trung nhất thời cảnh giác, hắn có thể không nghĩ tới. Chủ tịch quận Hạng có ý định hòa giải với mình. - Mặc dù bản thân Hạng Đại Thông rất kỳ quái hai người sao kết thúc oán thù