Tất nhiên Trương Hiểu Huyễn không thể chịu đựng được Vương Chí Cường đổ *** lên đầu của mình - Xúi giục để người khác thấy chết mà không cứu -
Mặc dù cái này không tính vào tội danh gì, nhưng vì điều này mà bị xử phạt thì thực sự quá bình thường.
Quan trọng nhất là, điều này sẽ để lại dấu ấn không thể phai trong hồ sơ của mình, cái giá phải trả này thật sự là quá lớn, là cái y tuyệt đối không có cách nào chấp nhận.
Nhưng, trong lòng Vương Chí Cường cũng uất ức, đừng nói lúc đó người kia chết hẳn, có khả năng cứu sống lại, cho dù kéo anh ta đến bệnh viện cũng không cứu được, đó cũng chỉ là công tác sai lầm, nhiều nhất là phạt tiền thêm vào đó là khai trừ mà thôi. Làm sao giống hiện tại, phải ngồi nhà giam chứ?
Nhưng chính là do Trương Hiểu Huyễn anh kéo tôi đi, bây giờ tạo thành “tội ngộ sát” cho tôi, anh thì hay, chỉ một khuyết điểm “xử lý không thỏa đáng”, hơn nữa còn là vì “quan tâm và yêu quý tôi” ư?
Hiện tại, trước mắt y lại là người của phòng Giám sát. Nói lúc đó người đó đã chết hẳn, trong vài phút, người sao có thể chết hoàn toàn, thuốc trợ tim và phương tiện cứu giúp không cứu chữa được ư? Anh rõ ràng chính là muốn bỏ con xe chạy con tướng.
Trên đời này có chuyện thuận tiện như vậy sao? Để tôi nói, nếu không phải là anh kéo tôi đi, người đó nhất định sẽ không thể chết.
Đồng đội cùng chiến hào, để giữ lấy sự trong sạch của bản thân, cuối cùng không tránh khỏi trở mặt thành thù.
Đương nhiên, chuyện này, theo những góc độ phân tích tình tiết đã chứng thực, Vương Chí Cường rõ ràng ở địa vị bất lợi. Bất luận như thế nào, đó là cú đá của anh ta, hơn nữa người đàn ông không có tay chính là vì cú đá này đã nhận một cú va chạm mạnh, còn dẫn tới mất máu nghiêm trọng.
Trương Hiểu Huyễn à, thực sự vẫn chỉ là “xử lý không thỏa đáng”. Bất luận như thế nào, Vương Chí Cường anh lúc này đưa người bị thương tới bệnh viện, Phó Đồn trưởng Trương khẳng định không có cách nào cho anh một sắc lệnh để ngăn chặn, y chỉ là kiến nghị một chút.
Nếu không, anh cho rằng anh không nghe lời chỉ bảo của Trương Hiểu Huyễn, anh ta có thể đánh anh bất tỉnh để mang anh ra thoát khỏi hiện trường phải không? Chính mình làm sai, phải dũng cảm nhận trách nhiệm, đừng chỉ nghĩ đùn đẩy cho người khác được không? Như vậy không cứu được anh.
Lần này, Vương Chí Cường thật sự không có đường rút lui
Buổi tối, y đang ở phòng tạm giam của Cục Thành phố, buồn chán vô vị đếm cừu. Bỗng nhiên, một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu y: Thiệt tình, anh sao thành thật như thế này chứ? Nếu hiện trường không có nhân chứng, vì sao phải chấp nhận cú đá đó là của chính anh chứ? Rõ ràng cú đá đó là của Trương Hiểu Huyễn mà.
Không đúng! Ngay sau đó, chính y lắc đầu, phủ nhận điều nực cười, không có nhân chứng… không có nhân chứng làm sao có thể có bức ảnh này? Hiện trường nhất định vẫn còn có người khác!
Cho dù có người chụp ảnh, vậy cũng chỉ là một người qua đường, người đó phân biệt được hai người sao? Không lâu sau, cái ý nghĩ giống ma quỷ đó lại biến mất: dù sao đã như thế này, không thể càng hỏng bét, liều một chút không được sao. Trương Hiểu Huyễn bất nhân trước, anh cần gì phải khổ sở che chở cho y?
Lần này, ý nghĩ này chiếm thế vững chắc trong lòng y. Vương Chí Cường thật sự rất buồn bực, làm sao trong trong nhân tính của mình, vẫn còn có một mặt ác như vậy chứ?
Đương nhiên, y cũng không phải là gian ác, mà là một thần tiên không tốt đang dùng ý niệm thâm nhập vào đầu của y. Trần Thái Trung không thể đọc được ý nghĩ của y, nói không chừng chỉ có thể ép buộc thâm nhập vào một vài cái liên quan tới và những ý thức chủ quan.
Vì thế, cảnh sát của phòng Giám sát cấp thành phố trong ngày thứ hai đã thu được thông tin mới, Vương Chí Cường đã phản bác:
- Cú đá đó là của Phó Đồn trưởng Trương, tuy nhiên sau đó, anh ta thừa nhận với tôi, một khi có người hỏi, để tôi thừa nhận. Anh ta còn nói, còn nói sau này tôi sẽ có không ít lợi lộc.
Trời đất chứng giám, Trần Thái Trung thâm nhập ý thức, không hề có câu nói cuối cùng của anh ta.
Tuy nhiên, thế giới này vốn dĩ chính là như vậy, lời nói dối giống như làm kỹ nữ, lần đầu tiên là khó khăn nhất, sau đó lại không sao cả, nếu là thiên phú đủ mạnh, chỗ nào cũng có trò giỏi hơn thầy làm ví dụ, hơn nữa tất nhiên không phải là vấn đề hiếm thấy.
Chuối thật, lời này của Vương Chí Cường, mấy sĩ quan cảnh sát thẩm vấn nghe xong nhìn nhau, mọi người đều là tay già đời, tự nhiên biết khả năng của câu đó cũng có tính khả nghi, dù sao chỉ có hai người ở hiện trường, đúng là kiểu cục diện chết không đối chứng.
Rốt cuộc là có khả năng hay là khả nghi. Người của phòng Giám sát cũng là tay già đời, có rất nhiều kiểu phân biệt thủ đoạn, nhưng, Vương Chí Cường cũng là cảnh sát, tất nhiên là không thiếu năng lực ứng đối.
Nói cho cùng, vẫn là Vương Chí Cường nhận thấy, đây là một cây rơm cứu mạng, một lời giết người, chỉ cần người chụp bức ảnh kia không xuất hiện, người của phòng Giám sát căn bản sẽ bó tay với y. Người còn sống, chỉ cần có một chút hi vọng, đều nỗ lực nắm lấy.
Hơn nữa, Trương Hiểu Huyễn hại y tới bước này, trong lòng y sự bất bình cũng quá lớn. Cho dù bản thân ngồi tù, cũng phải kéo được người này xuống nước.
Trương Hiểu Huyễn nghe thấy tin tức này, cũng giống như đã trúng một côn vào đầu, rất lâu không thể nói gì, nửa ngày mới hỏi lại.
- Nếu là tôi đá, vậy vì sao người ngồi xổm kia là anh ta?
Đối mặt với vấn đề hõi lại, câu trả lời của Vương Chí Cường rất tuyệt vời:
- Tên họ Trương khốn khiếp đã nói: Tiểu Vương! Giúp tôi lục soát trên người của y có hàng cấm gì không, lãnh đạo có lệnh, tôi dám không vâng lời ư? Ai ngờ tôi vừa tới gần người này, liền cảm