Sau khi Lưu Đông Khải nghe thấy lời của Vương Hoành Vĩ, nhất thời hiểu ra, sếp Vương đã đã đưa ra quyết định lựa chọn.
Mọi người đều biết, mấy năm nay, Phó Vũ và sếp Vương rất thân nhau, chỉ là, Vương Hoành Vĩ thường ngày làm người, vẫn hay giữ thể diện, không phải bởi vì hậu đãi Phó Vũ bao nhiêu.
Nhưng là không hề nghĩ ngờ, nếu là Phó Vũ có phiền phức gì, Vương Hoành Vĩ quan tâm đến gã nhiều hơn so với người khác, không thể ít hơn người khác!
Mà lúc này, Vương Hoành Vĩ có thể nói ra lời này, có thể thấy, Cục trưởng đại nhân đã hiểu rồi, Phó Vũ là bảo vệ không được, hoặc là nói độ khó của đảm bảo quá lớn, không thể không bỏ qua Phó Vũ.
Chuyên này có lai lịch như thế nào, Lưu Đông Khải sống chết suy xét không ra, gã rất muốn tìm Tần Tiểu Phương nghe ngóng một chút, gần đây thành phố hay là tỉnh có gì nổi bật không, đến Cục trưởng Vương đều phát tác bệnh tim rồi, Tần Tiển Phương có thể mạnh hơn sếp Vương tới mức nào?
Thôi vậy, Phó Vũ ngày thường trong mắt gã cũng không coi Phó cục trưởng mình ra gì, coi như xui xẻo vậy, mình phạm vào điều gì làm khó anhsao? Lưu Đông Khải rất nhanh đã nắm được chủ ý rồi.
Vậy thì bây giờ, đi báo cáo tình hình với Chính ủy Tôn một chút, nhân sự cấp bậc loại này biến động, bỏ qua Chính ủy tuyệt đối không được.
Tôn Bồi An vô cùng cẩn thận nghe đề nghị của Lưu Đông Khải, Chính ủy Tôn không ngờ hiểu rõ vì việc này làm ra quan điểm cơ bản.
Thành tích công việc trước kia của đồng chí Phó Vũ, mọi người đều rõ như ban ngày, có điều trước mắt, tư tưởng và tác phong công việc của anh ta có chút cứng nhắc, dường như…. dường như đích thực là không theo kịp tình thế rồi, xem ra vẫn phải đi học trường Đảng một thời gian, nâng cao tiêu chuẩn lý luận lên một chút.
Đồng chí lão thành mà, quay lại vẫn có thể suy xét để ông ta chọn gánh nặng thích hợp mà làm.
Cục trưởng Lưu nghe thấy thiếu điều không dám tin vào tai mình, Chính ủy Tôn áp chế thế này, Cục trưởng Phó Vũ muốn xoay người lần nữa, phỏng đoán lạc quan nhất… cũng chỉ có thể đợi sau nhiệm kỳ tới vậy.
Chẳng lẽ nói, bàn tay đen phía sau hậu trường là Chính ủy Tôn sao? Lưu Đông Khải vì bản thân mà suy đoán kinh ngạc không ngừng, lẽ ra… không nên thôi, đều là người của hệ thống cảnh sát, dù ân oán có to thêm thế nào, xử lý người cũng không nên chà đạp như vậy chứ?
Đêm hôm đó, Phó Vũ rất hiếm khi đến hỏi thăm nhà Phó cục trưởng Lưu, tuy nhiên thật đáng tiếc, không qua nổi mắt Thánh, nhìn thấy trong tay gã mang theo túi xách tay to, Lưu Đông Khải sửng sốt tầm hơn nửa phút, sau đó đến cửa cũng không mở
- Lão Phó, có chuyện gì ngày mai đến đơn vị nói, lát nữa thầy giáo của bọn nhỏ còn đến hỏi thăm gia đình nữa.
Gã quyết tâm không tiêm nhiễm khoản tiền bỏng tay này, sớm đã biết có ngày hôm nay, ngày xưa sao anh làm thế? Anh cứ đến chỗ Vương Hoành Vĩ đi, lại không phải là tôi muốn thu thập anh.
Phó Vũ cái này không còn cách nào khác, gã vốn dĩ đoán không ra Cục thành phố rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hôm nay gã đem sự việc phản ứng với Bí thư Nhung, có điều Bí thư Nhung bên kia cũng không hiểu ra sao.
Lẽ ra, động hướng của Đảng ủy Công an thành phố, hẳn là hiểu khá rõ, có thể Vương Hoành Vĩ gốc rễ khá vững chắc trong hệ thống, sau lưng mơ hồ có sự ủng hộ của tỉnh, Bí thư Nhung bình thường cũng không muốn trêu chọc, hơn nữa, người ta bệnh tim, cô ta muốn hiểu rõ tình huống, cũng không mấy thích hợp.
Cho nên, Nhung Diễm Mai đối với thái độ của Phó Vũ, cũng tương đương rõ ràng:
- Cái mũ “dùng người không thích hợp”, Phó Vũ anh định chắc phải đội nó rồi, về phần tiếp theo sự việc phát triền sao thì… anh cứ kết nối tốt với người trong hệ thống, tôi mới tiện nói chuyện với anh chứ?
Không sai, Đảng ủy Công an là quản Cục cảnh sát, nhưng Bí thư Nhung người ta giúp anh mở mồm, cũng không phải là thái quá phải không? Anh muốn Bí thư Nhung dốc hết sức vì anh phải không? Biết người khác sẽ nghĩ gì không?
Bất ổn không yên, Phó Vũ vượt qua một đêm dài và chậm trong nhân sinh của gã, sáng sớm ngày thứ hai, gã tìm tới Lưu Đông Khải. Có điều, Phó cục trưởng Lưu đã chuẩn bị bữa sáng cho gã rồi
- Trong cục đang suy xét sắp xếp cho anh đi bổ túc ở trưởng Đảng rồi đó!
Bổ túc lúc này, tuyệt đối không giống như bổ túc của Trần Thái Trung, hương vị trong đó không nói cũng hiểu, Phó Vũ nhất thời có chút ngây ngốc
- Sao được sếp Lưu, nhiệm vụ công tác của quận Hoàng Sơn rất nặng, tôi nhất thời đi không được
- Thật sự không đi được
Ngón tay của Lưu Đông Khải, vô ý thức gõ lên mặt bàn, không chớp mắt nhìn gã, hồi lâu, tới thời điểm nhìn gã sởn tóc gáy, mới cười khổ
- Lão Phó, thật lòng nói, đây là bảo hộ trong cục đối với cậu….
Lúc này, Phó cục trưởng Lưu đối với Phó Vũ có sự thông cảm không hiểu ra sao, cảnh sát lão thành nhiều năm như thế, đến đối thủ là ai cũng không biết, bị ép buộc đi tới bước u mê hồ đồ, khiến gã sao có thể không sinh ra tâm lý cáo thương thỏ chết chứ?
- Bảo hộ?
Ánh mắt của Phó Vũ, nhất thời vẫn chưa bình thường trở lại
- Ý của ngài là…
- Ý của tôi là... ý gì cũng không có
Lưu Đông Khải nghiêm trang lắc đầu, rồi không chịu nói nữa: bà mẹ nó chứ sao ta có thể lắm mồm thế nhỉ?”
- Ý của ngài là, tôi nếu không đi bồi dưỡng, sẽ bị thẩm tra, bị bắt giam?
Phó Vũ rốt cuộc tức giận, đối với chức vị quyến luyến tình cảm, uối cùng chiến thắng nỗi sợ hãi đối với tương lai không thể biết
- Rốt cuộc ai đang chỉnh tôi?
- Đây là quyết định của tổ chức, anh xác định… không muốn đi bồi dưỡng?
Lưu Đông Khải vẻ mặt vô tình hỏi gã, Cục trưởng Vương mặc kệ cậu đó, Chính ủy Tôn cũng muốn thu dọn cậu, chỉ nói trong cục cậu đều qua