Trần Thái Trung kể lại nguyên do câu chuyện, chỉ mất có hai phút, sau đó hắn không còn gì để nói nữa, Chương Nghiêu Đông cũng đã ra mặt rồi, thì còn có cái gì để nói nữa đây?
Sau khi vui mừng đến phát điên, Cổ Hân liền kiềm chế cái niềm vui đó lại, nhưng ước chừng phải mất đến 30 phút, Trần Thái Trung không thể không tạt cho anh ta hai gáo nước lạnh, mới làm cho anh ta bình thường trở lại.
Đương nhiên, cái gáo nước lạnh này là dùng miệng để thực hiện, chứ không phải cái kiểu dùng tay kia, tóm gọn một câu, đồn trưởng Cổ phải mất nửa tiếng mới trở lại bình thường được.
- Không được, trưởng phòng Trần, hôm nay bất luận như thế nào, hai anh em ta phải uống với nhau vài ly mới được.
Cổ Hân có thể nói được những lời như vậy, chứng tỏ là đã vượt qua được thời kì ăn nói lộn xộn rồi.
- Lần này anh đã giúp tôi một việc lớn như vậy, tôi làm sao có thể báo đáp lại được anh đây.
- Anh khôn ngoan lên một chút có được không?
Trần Thái Trung lườm anh ta một cái. Trên thực tế, trong lòng của hắn cũng rất khoái chí.
- Chuyện này có thể rêu rao ra bên ngoài được hay sao? Nếu không nhạy cảm như vậy, thì tôi đã không kêu lão Lý ra ngoài rồi?
- Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo.
Cổ Hân đáp lại một câu, xoa tay rồi đi qua đi lại. Cái niềm vui sướng của anh ta quả thực không thể thổ lộ ra được
- Ừ, tôi nhất định không nói ra, kể cả vợ mình tôi cũng không nói...
- Vợ anh thì tính làm gì? Đừng có mà đi nói với người tình của anh đấy.
Trần Thái Trung cười, hắn biết đồn trưởng Cổ đang ngoại tình
- Nói cho cùng thì lão Cổ à, vợ mình vẫn là người đáng tin nhất, còn cô gái kia không đáng tin đâu.
- Đó là vợ của người khác.
Cổ Hân trừng mắt.
- Vợ tôi cũng không được, nếu như hôm nay tôi nói với cô ấy, thì ngày mai cả cái hệ thống cảnh sát của thành phố Phượng Hoàng này sẽ biết hết!
Trần Thái Trung bị anh ta đùa đến mức suýt nữa thì phun hết nước trà trong miệng ra ngoài
- Ha, được rồi, lão Cổ à, tôi còn có việc cần phải giải quyết, theo lý mà nói, tôi không nên nói cho anh biết sớm như vậy, nhưng tôi sợ anh lo lắng nên mới nói trước như vậy.
- Anh nhất định không được đi.
Cổ hân sống chết gì cũng muốn giữ hắn lại
- Trưởng phòng Trần, anh Trần, Trần... đại gia, nói gì thì nói, tối nay hai chúng ta cũng phải ngồi lại với nhau.
Kì thực, điều anh ta muốn nói ở đây là, anh mà đi rồi thì tôi không còn ai nói chuyện ở đây nữa, có khác gì nín thở mà chết đâu?
Anh ta cứ giữ như vậy, khiến Trần Thái Trung sực nhớ ra một chuyện
- Đúng rồi, lão Cổ à, về phía bí thư Nghiêu Đông, anh cứ ghi nhớ trong lòng là được rồi, còn về phía Cục trưởng Vương, anh mau chóng sắp xếp thời gian rồi qua đó, đừng để Vương Hoành Vĩ cảm thấy anh...
- Hiểu rồi, hiểu rồi, chút chuyện nhỏ này mà tôi còn không hiểu hay sao?
Cổ Hân gật đầu không ngừng. Quả nhiên, bị một cú đánh như vậy, anh ta lập tức tỉnh táo hơn trước
- Nếu như Cục trưởng Vương có thành kiến với tôi, thì chắc là tôi thảm rồi, anh yên tâm, lần này tôi sẽ chi mạnh tay vào việc hối lộ hắn.
Trần Thái Trung nghe xong liền cảm thấy có chút hiếu kì, nói thực, rất ít khi có người nói với hắn về chuyện hối lộ lãnh đạo, hoặc là bỏ ra bao nhiêu tiền để mua một vị trí nào đó.
- Anh định hối lộ hắn bao nhiêu?
- Trước tiên bỏ ra khoảng 200 ngàn.
Cổ Hân liền giơ cao hai ngón tay lên.
- Đưa nhiều quá cũng không được, con người hắn là như vậy, quan trọng là phải tùy theo thời cơ, một lần mà đưa quá nhiều, không những dễ làm cho lòng tham của hắn nổi lên, mà còn khiến cho người ta nghĩ rằng không chừng anh có thể kiếm được không ít từ vị trí này.
- Giá thị trường, giá thị trường thì không thể thay đổi được.
Nói ra điều này, Cổ Hân liền tỏ ra khá nghiêm túc
- Cái chức cục trưởng quận Văn Miếu có giá 500 ngàn, Thanh Hồ rất giàu có nên có bỏ ra 800 ngàn cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Hoành Sơn chúng ta thì chỉ cần 200 ngàn mà thôi, thật ra tôi muốn đưa cho Vương Hoành Vĩ 500 ngàn cơ... tôi có thể đưa được từng ấy, nhưng các Cục trưởng khác lại không đem tôi ra xé xác chắc?
- Lẽ ra, chuyện này phải do một tay Vương Hoành Vĩ làm. Vậy thì đưa trước 500 ngàn cũng không thể coi là nhiều, song...
Cổ Hân nhìn Trần Thái Trung
- Trước mắt chỉ cần đưa 200 ngàn là đủ rồi, nhiều hơn thì để sau đã...
Quả nhiên, cái gì cũng đều có giá thị thường cả. Trần Thái Trung gật đầu, có thể nghe được những bí mật này, đối với khả năng đọc suy nghĩ người khác của hắn, thì hẳn là rất có ích?
Cổ Hân nói đến đây, lại giống như đang chợt nghĩ đến một cái gì đó, rồi chau mày lại, nhìn Trần Thái Trung một cách kì lạ, miệng bắt đầu nói lắp bắp:
- Cái đó... trưởng phòng Trần...
- Ừ?
Trần Thái Trung nhìn anh ta một cách khó hiểu
- Lão Cổ... vẻ mặt của anh là như thế nào vây? Muốn đi vệ sinh thì cứ đi đi.
- Tôi không phải là có cái ý đó, tôi... tôi muốn nói là... tôi biết anh không thiếu tiền...
Thì ra, Đồn trưởng Cổ nói cả nửa ngày, mới đột nhiên tỉnh lại, bản thân mình lên chức, ân nhân lớn nhất đang ngồi ngay ở bên cạnh, anh ta không những không đối đãi tốt, ngược lại còn nói liên tục về chuyện làm sao để đưa tiền cho Vương Hoành Vĩ.
- Dù sao đi nữa, những lời nói khách sáo tôi cũng không muốn nói nữa, anh có yêu cầu gì không? Chỉ cần anh mở miệng, cho dù có khuynh gia bại sản thì tôi cũng sẽ làm giúp anh.
Khi nói ra những lời này, quả thực anh ta đã hạ quyết tâm rồi.
- Ai, những lời của anh đã nói trúng lòng tôi rồi.
Trần Thái Trung vừa vỗ đùi, vừa nhớ lại chút chuyện, hắn cũng không khách sáo với Cổ Hân làm gì
- Cái này, càng quý càng tốt, càng hiếm càng tốt, ừ, là hàng ngoại...
Sau khi tặng di động cho Dương Thiến Thiến, tặng nước hoa và túi xách cho Ngô Ngôn, hắn mới nhận ra rằng lực sát thương của những thứ đó đối với phụ nữ không phải là lớn một cách bình thường, nếu hắn muốn lấy lòng một người phụ nữ, thì việc tặng chút quà nhỏ là điều đương nhiên.
Hắn muốn học được cách cưa gái, vậy thì phải chuẩn bị ít vũ khí có lực sát thương khá lớn mới được. Hắn hiểu theo kiểu như