Hành khách xe buýt chen nhau bên ven đường, không ngừng ngoắc tay, chỉ là, xe dừng lại chở khách, thật sự không nhiều, hơn nữa, loại xe tải lớn chiếm đa số.
Tuy nhiên, trong phòng điều khiển của xe tải, ngoại trừ tài xế còn có hàng hóa, thật sự chứa không đến 3 người, hơn nữa xe bình thường khá cao, có thể leo lên, thường là những chàng trai tinh tráng.
Loại xe nhỏ, cửa xe chủ yếu đóng chặt, kiên quyết mà thong thả đi trước, nếu như không phải nhiều xe đường hẹp không đi nhanh được, thì sợ rằng đã rồ ga phóng nhanh rồi.
Đến lúc xe của Trần Thái Trung đi qua, bên đường là nữ nhân và người già chiếm đa số. nhìn mọi người lạnh run dưới mưa lạnh mùa thu, trong lòng Mông Hiểu Diễm không đành lòng nổi.
- Thái Trung, chúng ta chở hai người theo được không? Anh xem, mặt đứa trẻ đó lạnh đến da tái nhợt đi rồi.
Đối với việc kiểu này, thật sự Trần Thái Trung sao cũng được, hắn quay cửa xe xuống, hướng về xe tải Kim Bôi phía sau dựng ngón tay lên, sau đó chỉ ra đám người bên đường, thậm chí cả đầu cũng không lò ra ngoài.
Lái xe tải Kim Bôi chính là Tiểu Điền, ở trong khoa tổng hợp, nó còn nói với Trần Thái Trung hai câu, hơn nữa, người này chắc chắn là là đứa bé lanh lợi, Trần Thái Trung tin tưởng nó có thể hiểu động tác tay .
Đương nhiên, cho người khác lên xe mình thì hắn cũng không có sự độ lượng đó, hơn nữa, xe này là của nhà Thụy Viễn, hắn không thích vượt mặt chủ để quyết định.
Tiểu Điền quả nhiên là thấu hiểu vẻ mặt của chủ, vừa thấy là hiểu trưởng phòng Trần cần chở người, hắn đương nhiên là không thích để người lên xe, những người này ướt ướt nhợt nhạt, về nhà hắn lại phải dọn dẹp xe.
Tuy nhiên, trưởng phòng chính là trưởng phòng, hơn nữa, chung quy trong xe phía trước còn có chỗ, đây chính là thể hiện hình tượng thương dân của chính phủ Phượng Hoàng?Nghĩ như vậy, Tiểu Điền dừng xe, mở khóa cửa, lò đầu ra ngoài,
- Người đi Tố Ba lên xe.
Xe Hoàng Quan của Trần Thái Trung đi chậm giống bộ dạng ông lão bước đi thong thả, chờ xe Kim Bối.
Tài xế Nhị Bảo vẫn nhìn xe Kim Bôi trong gương chiếu hậu, xem đến lúc có người mở của lên xe, kìm không nổi thở dài
- Mẹ nó
-A?
Giọng điệu của Trần Thái Trung rất kỳ lạ, ló đầu ra nhìn một cái, nhất thời nổi nóng, vài thanh niên nhỏ và trung niên hướng lên trên chen chúc. Một người con gái bị chen té dính đầy nước bùn, cũng không ai để ý.
- Quá đáng
Mông Hiểu Diễm nổi giận khiển trách một câu, mở cửa bước xuống, Trấn Thái Trung giữ cô ấy lại
- Anh đi
Một tiếng “phịch”, Trần Thái Trung hung hăng đập cửa xe, ngẩng đầu đi tới, Thụy Viễn phía sau đi tới la lên
- Củ chuối thật, Thái Trung, xe này là xe tôi mượn.
Chờ hắn đi tới xe Kim Bôi phía trước, trên xe đã đầy người ngồi, các chỗ phía trước đều là con trai, chỗ ngồi phía sau xe và lối đi là vài người già và cô gái chen chúc.
- Tất cả xuống dưới cho tôi
Trần Thái Trung đạp lên khe trượt cửa xe, thò đầu vào trong với vẻ mặt bừng bừng ra lệnh
- Xe này là xe chở người, không phải xe chở gia súc.
- Ơ, người này sao lại nói vậy?
Một người trung niên ngồi hàng ghế trước, đang cầm khăn tay nhỏ lau nước mưa trên đầu và mặt, nghe hắn nói vậy, lông mày nhíu lại, mặt cũng bừng bừng
- Có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại như thế!
Chỉ ông ta ngồi chỗ này, Trần Thái Trung hiểu được thằng nhãi này nhất định là người đầu sỏ, hắn mở miệng, vài giọt nước bọt bay ra
- Tôi mặt kệ, ông cút xuống dưới cho tôi.
- Ông dám phun nước bọt lên tôi?
Người trung niên tức giận, giơ tay giật cổ áo Trần Thái Trung,
- Biết tao làm gì không?
-Tao kệ mày làm cái gì
Trần Thái Trung giơ tay nắm chặt cổ tay của tên đó rất mạnh, tên trung niên đã bị hắn kéo xuống xe.
Khá tốt, vị này không hổ là người cướp chỗ ngồi đầu tiên, bản lĩnh rất cao, dưới tình huống này, không ngờ vừa đỡ tay, người xoay trở lại, không té dưới đất, tay chỉ dính bùn một chút.
- Mày cũng có tố chất nghe lời người khác?
Trần Thái Trung mắt, cũng mặc kệ hắn, quay đầu lại hô lớn
- Đều xuống dưới hết cho tôi, người già, phụ nữ và trẻ nhỏ lên trước, ai không xuống tôi đánh người đó.
Tiểu Ngưu ngồi chỗ tài phụ quay người qua một cách khó khăn, đưa ngón tay cái ra
- Tưởng phòng Trần, bộ dạng rất được.
Anh ta là quân nhân xuất ngũ, vẫn còn giữ chính khí và khí phách của những người quân nhân, anh ta đã sớm không quen nhìn những người đàn ông to lớn này ức hiếp phụ nữ, nhưng mà, anh ta có thể nói gì? Tiểu Điền là nhân viên công vụ còn không hé răng, anh ta tất nhiên là dựa vào chủ mà ăn cơm.
Trần Thái Trung vốn cao to, ra tay thế này cũng là tư thế hung hăng, chờ Tiểu Ngưu nói một câu. Mọi người nghe, người đó không những là chủ xe, mà hình như còn là quan không nhỏ mà cũng không lớn, coi như là không tình nguyện, cũng chỉ có thể âm thầm xuống xe.
Thật ra, phụ nữ và người già ngồi xe đường dài không nhiều, nhất là ngồi loại xe buýt xa hoa thế này. Chờ bọn họ lên xe hết, tính ra 12 chỗ.
Còn có chỗ trống
Trần Thái Trung chỉ tay vào người trung niên ba mươi ở phía xa
- Anh lên trước
Người này ăn mặc cũng không tệ, trong tay mang theo một cái bao tay nhỏ, thấy là biết thành phần tri thức trong công ty, tuy nhiên, Trần Thái Trung chỉ anh ta, là vì người này cứ đứng ở đó, vừa rồi mọi người chen nhau như ong vỡ tổ tìm chỗ ngồi, anh