Giống như đã trải qua cả một thế kỉ dài thật dài, Mộng Cần Cần mới chậm rãi vươn tay cầm lấy hoa hồng trên tay của Trần Thái Trung, ngắm nghía soi xét hoa hồng trên tay.
Mông Hiểu Diễm không có ngăn cản cô mà chỉ dùng ánh mắt khác thường nhìn Trần Thái Trung. Trong ánh mắt có thể thấy được tình cảm phức tạp dị thường, có sự kinh ngạc, vui sướng, có vài phần đắc ý và cũng có một tia ai oán...
- Làm thế nào anh lại làm được vậy
Mộng Cần Cần sau một hồi kiểm tra cũng không phát hiện được bông hoa có điểm bất thường gì, sau đó liền cầm hoa hồng đưa trả lại cho Trần Thái Trung.
Trần Thái Trung ném cho cô một cái nhìn xem thường:
- Được rồi!, cô nói đi, tôi đây sẽ giải thích..... cô đồng ý không ?
- Ách, coi như anh giỏi tự biện minh ình
Mộng Cần Cần cũng không muốn truy cứu vấn đề này nữa, cái mà cô ấy quan tâm bây giờ là bông hoa này làm thế nào mà lại có thể nở rộ trên tay của Trần Thái Trung được
- Anh mau nói đi, làm như thế nào vậy?
- Cô thừa nhận rồi sao, điều tôi nói là sự thật, tôi tặng cho Hiểu Diễm một bông hoa chứ không phải mười một bông là tuyệt đối chính xác, là chuyện như vậy phải không?
Trần Thái Trung rất nghiêm túc.
- Được được rồi, anh nói rất đúng, anh cuối cùng là có muốn nói hay không đây
Mộng Cần Cần chân mày dựng thẳng, xem ra cô ta đã tức giận rồi.
- Vậy tôi nói điều kiện trước đã, điều kiện của tôi là…
Trần Thái Trung đưa ngón trỏ lên miệng nói
- Không cho cô hỏi tôi làm thế nào được như vậy!
- Ha ha ha
Mộng Hiểu Diễm rốt cuộc không nhịn được nữa, khẽ mỉm cười, trực tiếp giơ ngón tay cái lên với Trần Thái Trung:
- Thái Trung, anh thật tuyệt!
Nụ cười trên mặt cô ấy so với hoa hồng còn muốn rạng rỡ hơn!
Sau phút chốc ngạc nhiên qua đi, Mông Hiểu Diễm đã phản ứng lại, Trần Thái Trung thực sự chính là một người hết sức thần bí. Nếu không trên mặt chính mình sao có thể khôi phục nhanh thành như vậy được.
Như vậy, Thái Trung là làm như thế nào khiến cho hoa nở rộ trên tay mình được. Nhưng điểm này cũng không quan trọng, quan trọng là anh ta trong chuyện này làm cách nào có thể ngăn chặn được em họ chứ!
Cô không đắc ý mới là lạ đấy!
- Anh...
Mông Cần Cần tức giận suýt nữa không nói ra lời, cô ta cứ nhăn mày trợn mắt liên tục. Cuối cùng mới nhắm mắt lại và cười mỉm.
- Ha ha, nhìn không ra nha chị Hiểu Diễm
Cô ta đang kêu Mông Hiểu Diễm nhưng là mắt lại đang liếc nhìn Trần Thái Trung:
- Lần này em thực sự bái phục chị rồi. Từ đâu mà chị lại tìm được một nam nhân vừa có bản lĩnh vừa có cá tính đến thế...
- Cô mau tỉnh lại đi
Nghe cô ta nói vậy, sắc mặt Mông Hiểu Diễm liền nhất thời không tốt. Cô rất hiểu người em họ này, cô ấy cho dù là tất cả mọi người trên thế giới này có chịu thua thì cô ta cũng không bao giờ nhận chính mình thua cuộc:
- Lời của cô tôi có nghe nhầm không, ít đùa với tôi thôi nếu không tôi sẽ đi nói với ba cô đấy!
- Hì, sao chị lại làm như vậy chứ?
Nghe được lời cô ấy nói, ý cười trên mặt Mông Cần Cần không giảm mà ngược lại còn tươi cười hơn nữa
- Ha hả, em thực chúc mừng chị, chị mà tốt tính như vậy sao, giống như đang làm một người chị sao?
- Dù sao tôi cũng lo lắng cho cô!
Mông Hiểu Diễm đứng dậy một cách cẩn thận, sau khi nhìn cô ta một cách cảnh giác, không ngờ lại hạ thấp giọng nói :
- Cần Cần, em có thể không biết, trong những năm không gặp, chị thực sự vẫn nhớ đến em, em không nên làm chuyện có lỗi như vậy với chị.
Trong giây phút đó, cô nghĩ tới tầm quan trọng của mình đối với Trần Thái Trung, nhất thời có chút hối hận khi gọi Trần Thái Trung đến đây, con người này tính tình nóng nảy, cô thực sự là rõ ràng hiểu được, tuy nhiên bản thân cô em lại thích gây chuyện chọc tức người khác, không chữa trị ngay thì hậu quả sau này đúng thật là không thể lường được.
Mông Thông lớn hơn Mông Nghệ mười tám tuổi, vẫn luôn nuôi dưỡng người em này giống như con trai vậy, Mông Cần Cần lên ba tuổi, Mông Nghệ liền xin làm công việc trong đội than đá, người con gái này luôn ở lại Phượng Hoàng được Mông Thông nuôi dưỡng.
Cho nên, Mông Hiểu Diễm tuy là con gái mà Mông Thông lúc già rồi mới sinh được, nhưng trong Mông gia vị trí của cô lại không bằng Mông Cần Cần, bởi vì Mông Thông quả thực đã đem Mông Cần Cần xem như cháu gái yêu của mình!
Cũng chính vì nguyên nhân này mà hai chị em từ nhỏ đều sinh hoạt cùng nhau, trước khi năm tuổi, lúc Mông Cần Cần còn chưa biết cáo trạng, tố cáo, Mông Hiểu Diễm còn có thể cậy mạnh chỉnh đốn em họ một chút, nhưng sau khi Mông Cần Cần biết ăn nói lưu loát thì cô liền trở thành bóng râm sau lưng cô em.
Quan hệ của hai chị em mặc dù không tồi nhưng từ nhỏ đến lớn trong những chuyện khác, chuyện thế gian, có đôi khi thực sự mà nói không được rõ ràng lắm.
Tuy nhiên, lúc này vì không muốn em họ của mình chọc giận Trần Thái Trung, cô chỉ có thể nhẹ nhàng mà nói nhỏ - bất luận nói như thế nào, hôm nay là Mông Cần Cần chịu thua trước, cô cũng không coi như là mất mặt đi.
Không ngờ, lần này cô lại khơi dậy tính tò mò của Mông Cần Cần.
Sau khi Mông Hiểu Diễm rời nhà đi, mặc dù gần như là Mông Nghệ và Đường Diệc Huyên chưa từng đi tìm cô, nhưng trên thực tế, là người một nhà, có ai lại không biết rõ nhất cử nhất động của cô đâu?
Thì ra, tất cả mọi người đều coi hành động của cô là xúc động nhất thời, người trẻ tuổi mà thôi.
Ai mà chẳng có giấc mơ bỏ nhà trốn đi, trong suốt cuộc đời chờ đến lúc có tuổi rồi thì lại thấy tốt hơn.
Ai nghĩ được, Mông Hiểu Diễm rời nhà không lâu thì khuôn mặt đại biến, Đường Diệc Huyên tìm được cô rồi, muốn khuyên cô quay về nhưng lại làm cho Mông Hiểu Diễm kích động suýt tự sát, Mông Nghệ lập tức biết được tin, vì thế mọi người không ai dám đi khuyên nữa, tùy ý mặc cô tự do.
Sau này, những người quan tâm Mông