- Ồ, cái này ...
Thượng Thái Hà ngồi trong phòng trầm ngân suy tính một lúc, rồi khẽ mỉm cười:
- Haha, anh Mông nhà tôi đã nói rồi, chuyện của bọn trẻ, người lớn như chúng ta sao có thể so đo tính toán như vậy? Anh cũng đừng để trong lòng làm gì...
- Ừ, cũng muộn rồi. Hai ngày nay huyết áp của anh Mông hơi cao, nên đã đi nghỉ rồi. Thanh niên ấy à, chỉ nhất thời bị kích động mà thôi. Mọi người đều có thể hiểu được. Đây cũng không phải là chuyện lớn gì. Lão Cao anh hãy đưa con mình về trước đi...
Cô ấy vẫn không để bố con họ Cao vào nhà!
Những lời nói của Thượng Thái Hà thực sự khiến cho con người ta cảm thấy ấm lòng, cũng rất thấu tình đạt lý, nhưng Cao Thắng Lợi biết, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy!
Chỉ cần Mông Nghệ có được bản tường trình trong tay, Bí thư đại nhân muốn giở trò với ông ta, căn bản là một câu nói mà thôi!
Trên thực tế, Mông Nghệ thấy lời tường trình về những chuyện vừa trải qua, cũng không kìm chế được tức giận. Tuy Cao Thắng Lợi anh chỉ là một Giám đốc Sở giao thông nhỏ nhoi, con trai anh thì lại có thể tự mình huy động cảnh sát vu cáo hãm hại cán bộ nhà nước khác sao? Quả thực đã quá ngang ngược rồi đó.
Hơn nữa, Bí thư Mông vốn dày dạn kinh nghiệm. Quả thực, những chuyện như vậy đã từng thấy nhiều rồi. Ông ta chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra ngay, nếu không phải Trần Thái Trung may mắn gặp được Hiểu Diễm, chắc chắn là tình trạng vạn kiếp bất phục. Thậm chí, cũng không loại trừ khả năng chết trong Cục Cảnh Sát.
Nhưng nguyên nhân gây ra chuyện này chẳng qua cũng chỉ là cuộc đấu khẩu của hai thanh niên trẻ tuổi trên bàn rượu. Bọn trẻ ngày nay thật sự quá tùy tiện. Động một tí là phá hoại tiền đồ của cán bộ nhà nước. Đường đường một người đứng đầu “Tổ chức pháp luật” nhưng cũng không thể nào vượt qua được cảm giác say nhất thời của con.
Chuyện này nhất định sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu!
Tuy nhiên, Bí thư Mông dày dạn kinh nghiệm quan trường, cũng biết được tính tất yếu của việc “ẩn dật”. Dù sao bây giờ có cho bố con họ Cao mười lá gan đi chăng nữa, chắc cũng không dám động chạm đến cậu thanh niên đó.
Cho nên, việc xử lý chuyện này cũng không nên nhất thời nóng vội, đợi đến lúc cần thiết rồi tìm cách giải quyết cũng chưa muộn. Trước mắt...Cứ tạm gác lại chuyện này đã.
- Thật ra Hiểu Diễm với cậu ta có quan hệ gì với nhau vậy? Thái Hà phải hỏi chuyện này cho rõ. Anh trai mất sớm, chỉ để lại một đứa con gái bé bỏng như vậy. Trước đây nó đã chịu không ít cực khổ rồi, bây giờ có nói gì cũng không thể để nó chịu ấm ức thêm nữa...
Cao Thắng Lợi buồn rầu ngồi lên xe Honda của con trai, mắt nhắm lại. Vừa dựa người vào lưng ghế liền nói:
- Lái xe đi!
Chuyện này thật sự là chuyện quá mất mặt. Ông ta tuyệt nhiên không có cách gì gọi lái xe đến, hơn nữa, sự việc xảy ra quá cấp bách khiến ông ta không có thời gian đợi lái xe đến đón, chỉ có thể dùng xe của con trai mình.
Cao Vân Phong cũng không dám thốt ra tiếng nào, khởi động xe một cách chậm rãi. Sự việc đã đến bước này rồi, dĩ nhiên hắn biết phiền phức chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Đừng nghĩ con ông cháu cha như hắn, bình thường hành sự lỗ mãng, nhưng sự hiểu biết của hắn về quan trường còn nhiều hơn so với người khác. Hắn biết rất rõ bản thân mình đã tăng thêm phiền phức cho cha mình.
Cao Thắng Lợi nhắm mắt lại không nói gì, lặng lẽ suy nghĩ cách đối phó. Đến lúc hắn mở mắt ra, đã thấy ô tô đang đi vào ký túc xá của sở Giao thông. Ông ta nhất thời nổi giận:
- Khốn kiếp, ai bảo mày về nhà hả?
- Vậy...đi đâu ạ?
Cao Vân Phong sắp khóc thành tiếng. Anh ta thật sự rất áy náy. Đương nhiên, sự đau xót này cũng có một phần là do—chẳng bao lâu nữa, anh sẽ không còn thân thế để huênh hoang được nữa.
- Đi Cẩm Viên!
Cao Thắng Lợi trợn trừng mắt quát một tiếng.
- Hả...không phải chứ?
Câu nói này thực sự khiến cho Cao Vân Phong không cách nào chấp nhận được. Đương nhiên, anh ta biết rõ nhưng lời nói của cha mình có ý nghĩa gì, nhưng một trưởng phòng nho nhỏ kia có đáng để cha mình một Giám đốc sở phải đích thân đi một chuyến hay không?
- Ba, bây giờ đã...mười giờ đêm rồi đó.
- Con biết được là tốt rồi.
Cao Thắng Lợi nói một cách chậm rãi.
- Thể diện của cha con cũng chỉ vì con mà bị người khác giẫm đạp lên đấy...
- Ba...
Trong lúc nhất thời, Cao Vân Phong khóc không thành tiếng
- Hãy nhớ kĩ bài học lần này đi, ôi…
Cao Thắng Lợi thở dài, mắt nhắm lại, một giọt nước mắt rơi ra. Đây chính là sỉ nhục chưa từng có từ trước đến nay.
- Sau này đừng có động một tí là lại giở cái thói công tử bột ra nữa.
Ông ta cảnh cáo con trai một cách từ tốn:
- Nói cho con biết một câu châm ngôn, trên đời này có rất nhiều người tài giỏi, cho nên khi nào cần phải kiềm chế thì hãy kiềm chế lại một chút, sẽ tốt hơn đấy...
- Trước mắt, tốt xấu gì còn có thể diện của người cha này che chở cho con. Cùng lắm, ba sẽ bỏ cái chức Giám đốc sở chó má này.
Nói đến đây, Cao Thắng Lợi bỗng lên giọng:
- Nhưng con có từng nghĩ tới chưa. Nếu không có bộ mặt này thì ngày hôm nay con sẽ có kết cục như thế nào? Bị phán xét vài năm, sau đó con sẽ bị người khác đánh chết trong tù cũng không thành vấn đề!
- Ba, con biết con sai rồi...
Cao Vân Phong lau nước mắt rồi lái xe đi tiếp.
Cho tới nay, anh ta đều cho rằng, cha mình chỉ ham mê quyền lực, lại không ngờ, tình cảm yêu thương con cái trong lòng cha cũng không hề thua kém so với những người bình thường.
Giờ đây, trong lòng Cao Thắng Lợi đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đứa con này được mẹ chiều chuộng đến mức không biết trời cao đất dày là gì. Cứ thế này, gặp ai cũng không kiềm chế được bản tính, gây sự với người ta. Vậy đã có thể thực sự là tự mình hại chết con mình —— hoàn toàn không còn cách gì có thể cứu vãn được nữa.
Trước mắt cũng không tệ lắm. Vừa làm tốt công tác tư tưởng cho con trai, lại rung lên hồi chuông cảnh báo cho cách làm việc của con trong tương lai. Chỉ là...chỉ là không biết khi gặp người thanh niên kia rồi, có thể nói chuyện được với cậu ta hay không?
Chiếc xe đỗ ở trước cửa khách sạn Cẩm Viên. Giám đốc sở Cao đang bình tĩnh,