Quầy lễ tân nhà khách, vẫn là bác gái hơn bốn mươi
kia, thấy bọn họ đến, theo thói quen nhíu nhíu chân mày.
- Hết phòng rồi…
- Chẳng phải có phòng hạng sang sao?
Mông Hiểu Diễm không ngờ lại ăn thua với người phụ nữ già.
- Chúng tôi ở phòng hạng sang.
Theo Trần Thái Trung thấy, trong lòng cô hơi có chút khó chịu, điệu bộ này có đáng không?
- Thư giới thiệu…
Người phụ nữ già thấy cô quen thuộc cả, cũng không nói nhiều với cô, mà giơ thẳng tay ra.
- Không có!
Mông Hiểu Diễm ngẩng đầu, đến nhìn cũng không thèm nhìn bà.
- Nhưng tôi cứ phải ở!
- Bị bệnh!
Người phụ nữ già thấp giọng nói thầm một tiếng, cơ bản là không để ý đến cô nữa.
- Phòng này… 202… ở đâu?
Mông Hiểu Diễm lấy chìa khóa trong tay Trần Thái Trung, đập mạnh xuống quầy, một tiếng “bốp” lanh lảnh vang lên, sau đó là giọng điệu ngạo mạn của cô giáo Mông.
- Đưa chúng tôi đi xem thử.
Người phụ nữ già nghe thấy giọng điệu này, không kìm được ngẩng đầu nhìn một cái, rồi lập tức đứng dậy, phòng 201 và 202, cho dù là bình thường không có lớp bồi dưỡng cũng không cho thuê.
Chỉ nhìn một cái, bà liền nhận ra ngay, đó chính là chìa khóa mà ngày thường chỉ có đồn trưởng mới có, lập tức hiểu rõ lai lịch của vị khách trước mắt.
Chiếc chìa khóa ân tình này, hoàn toàn không phải ai cũng lấy được, bà vô cùng rõ điều này, tuy nhiên, bà ở nhà khách này thời gian quá lâu rồi, đã từng gặp không biết bao nhiêu lãnh đạo cao cấp, đương nhiên sẽ không xem ba thanh niên nam nữ này ra gì.
Hành sự thẳng thắn như vậy, đến tám chín phần không phải là nhân vật lớn gì, tám phần là con nhà ai đòi chìa khóa, đồn trưởng ngại mất lòng nên mới đưa ra đây?
Không thể không thừa nhận, nhận thức của người phụ nữ già này, vô cùng phù hợp với tình hình quan trường hiện giờ: người không thẳng thắn chưa chắc đã là nhân vật nhỏ, người thẳng thắn lại chắc chắn không phải nhân vật lớn!
Đồn trưởng Tiết cũng thật là, sao người nào cũng đều cho vào? Cô thầm lầm bầm một câu, liếc nhìn Mông Hiểu Diễm một cái. Lạnh lùng đáp lại một câu.
- Có chìa khóa thì cô vào đi. Số phòng treo ngoài cửa đó, tự đi mà tìm!
Mông Hiểu Diễm hoàn toàn không ngờ rằng, có chìa khóa muốn đắc ý một chút, người ta lại nói khó nghe như vậy, mặt cô trầm xuống, đang muốn nói thì Mông Cần Cần giành trước.
- Đồn trưởng của mấy người tên là gì? Phiền bà gọi ông ấy ra một chút.
Lời này vừa lọt tai, người phụ nữ già lập tức kinh hoàng, rõ ràng, ba người này không phải có quan hệ như bà nghĩ, người ta thậm chí đến Đồn trưởng tên gì cũng không biết, đã lấy được chìa khóa này rồi.
Nói thực lòng, Mông Cần Cần nói chuyện công bình ôn hòa, thật sự không giận dữ gì, trong lời của cô thậm chí còn có cả từ khách sáo “làm phiền”. Nhưng chính vì vậy, người phụ nữ già mới khó hiểu trong lòng: mình thật sự “phiền toái” rồi.
- Đồn trưởng không có đây, ha ha.
Làm khó bà rồi, từ khuôn mặt lạnh lùng trong nháy mắt lộ ra một nụ cười, thật sự không dễ dàng, gương mặt cười cứng ngắc của bà càng tỏ ra đáng ghét.
Lúc này, điện thoại quầy lễ tân reo lên, là Đồn trưởng thông báo, người của Văn phòng Tỉnh ủy hôm nay đã lấy chìa khóa phòng 202 đi, nghe nói nhân vật lần này đến không phải nhỏ lại khăng khăng phải khiêm tốn, ông không tiện tiếp đón, bảo mọi người cẩn thận phục vụ.
Như thế này còn gọi là khiêm tốn sao? Cơn giận trong lòng người phụ nữ già càng nổi lên, vậy thì huênh hoang thì sẽ như thế nào?
Chỉ có điều, nghe Văn phòng Tỉnh ủy, bà lập tức nhớ lại một chuyện, bèn ngẩng đầu nhìn kỹ lưỡng Mông Hiểu Diễm, nhớ ra rồi, lần trước chẳng phải con hồ ly tinh yểu điệu này nói, phải cầm thư giới thiệu của Văn phòng Tỉnh ủy đến sao? Lúc ấy bà còn cười nhạt khinh thường đấy.
Tiêu rồi, lần này bị người khác ghi thù rồi! Nhớ lại chuyện này, người phụ nữ già thật sự không dám chậm trễ, thân hình lùn đủn từ trong quầy bước ra, lần này bà đúng là mặt mũi cười tươi rói.
- Ha ha, hóa ra là quý khách à, để tôi dẫn quý vị đi.
Mông Hiểu Diễm trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh lùng, vừa định nói gì đó, Mông Cần Cần nhè nhẹ túm lấy cô một cái.
- Được rồi, chấp nhặt với những người này làm gì, có việc gì tìm đồn trưởng chẳng phải xong sao? Đồn trưởng không được vẫn có thể tìm Hiệu trưởng mà.
Ngụ ý là, so đo với người như thế, thật sự mất tư cách quá, nói đến đây, cô không quên quay đầu nhìn Trần Thái Trung.
- Tiểu Trần anh nói có đúng không?
Trần Thái Trung cười cười, không tỏ thái độ, trong lòng hắn lại đồng ý với cách nói này của Mông Cần Cần, thay một câu hắn vẫn hay nói khi ở tiên giới, chính là, “Trần mỗ tôi ra tay, không đánh hạng người vô danh!”
Nói là nói như vậy, thật ra, hạng người vô danh hắn cũng thường đánh, chỉ cần chọc phải hắn, thì phải đánh, nhưng hiện tại ở quan trường hơn một năm, hắn lại biết, người phụ nữ già này chỉ là quá tức giận một chút, nói là mạo phạm thì chưa phải, loại người này trên quan trường rất nhiều, đặc biệt là những người không vừa lòng.
Mông Cần Cần này, lại hợp bon chen ở quan trường hơn Mông Hiểu Diễm, đây là cách nghĩ của hắn, ít nhất, Mông Hiểu Diễm hiện giờ, hơi có cảm giác “người nghèo bỗng phát tài “ , điều này có thể… có liên quan đến sự từng trải chăng?
- Em mới lắm lời!
Mông Hiểu Diễm bực tức lầm bầm một tiếng, trong lòng lại không hiểu sao trách móc một chút, chuyện của hai chúng ta, em cứ muốn kéo Thái Trung vào hỏi làm cái gì?
Người phụ nữ già bị hù một vố, đồn trường không được thì tìm Hiệu trưởng? Hiệu trưởng là Phó bí thư Đặng Kiện Đông đấy, nghĩ đến đây, cô chỉ có thể lên tiếng cầu xin.
- Cô gái, ngày hôm trước cô đến, tôi nói chuyện giọng điệu không hay lắm, nhưng, đó cũng là tình hình thật, cô bỏ qua cho tôi một lần nhé?
Bà biết mấu chốt vấn đề nằm ở đâu, tuy bà có thể cảm nhận được, dường như lai lịch của Mông Cần Cần hơi lớn hơn chút, nhưng Mông Hiểu Diễm mới là người bực dọc nhiều