Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thái Trung liền chạy tới Văn phòng thu hút đầu tư. Hắn đã hạ quyết tâm, hôm nay mình không đánh Lý Kế Phong ở văn phòng, chỉ phóng chút thần thức ở trên người, đợi tới khi không có ai, sẽ chậm rãi tiêu khiển với tên kia.
Ai ngờ, hắn ở phòng 317 trong văn phòng Trưởng phòng chờ từ tám giờ tới mười giờ, dùng thiên nhãn đến mức có chút mệt nhọc, cũng không thấy Lý Kế Phong từ thang lầu đi lên. Mẹ nó, tên này từ khi nào cũng bắt đầu học được thói bỏ bê công việc như vậy?
Đợi Lý Kế Phong không đến, trái lại hắn lại thấy Đinh Tiểu Trữ đến. Nhìn cô gái với khuôn mặt, hình dáng xinh đẹp thướt tha thanh thuần đi đến, Trần Thái Trung lại nghĩ tới Quan Chí Bằng. Nhất thời, hắn có chút cảm khái. Ôi, đầu năm nay, sao những kẻ mặt người dạ thú lại nhiều như vậy chứ? Hơn nữa... Tất cả đều làm quan?
- Trưởng phòng Trần...
Đinh Tiểu Trữ vẫn có chút sợ hắn, thấy hắn ngồi ngẩn người, có vẻ xa cách, cô sợ hãi đánh tiếng chào hỏi.
- Anh... có bận hay không vậy?
- Đóng cánh cửa lại.
Trần Thái Trung thản nhiên phân phó cô một câu. Chờ sau khi cô đóng cửa, hắn vỗ lên đùi mình, khẽ cười một tiếng.
- Lại đây ngồi...
Đinh Tiểu Trữ thấy thái độ hắn ôn tồn, nói chuyện cũng chắc như đinh đóng cột, không hề cho cô cơ hội để thương lượng, không thể làm gì được, chỉ có thể kiên trì đi tới phía trước, ngồi lên đùi hắn. Dù sao, đây cũng không phải lần đầu tiên.
Đầu óc Trần Thái Trung lại nghĩ khác. Tay ôm lấy thắt lưng cô, theo bản năng hỏi.
- Cô nói đi, muốn tôi xử lý gã như thế nào? Muốn tôi cho cả gã và thằng con trai ngốc kia một trận hay không?
- Gã ... thằng con trai ngốc?
Đinh Tiểu Trữ vừa nghe hắn nói vậy, tinh thần nhất thời chấn động, vừa mừng vừa sợ nhìn về phía Trần Thái Trung.
- Anh tính, tính ra tay đối phó Quan Chí Bằng?
- Ha hả. Tiền đặt cọc cũng đã thu, sao có thể không ra tay?
Tâm tình Trần Thái Trung vốn cực kỳ không ổn, nhìn thấy vẻ mặt này của cô, cũng không nhịn được mỉm cười, đôi tay lại di chuyển trên người cô.
- Anh ta là Tiểu Nhi Tử.
Mặt Đinh Tiểu Trữ có chút đỏ ửng, cũng mặc kệ đôi tay to lớn của hắn tác oai tác quái trên người mình. Cô đối với nhà Quan Chí Bằng, không phải quen thuộc bình thường, theo bản năng cô lắc đầu.
- Không cần? Thật ra anh ta tàn phế...
Về bản chất, cô không phải là một cô gái hư hỏng, tối thiểu cô là người biết thông cảm.
- Người tàn tật thì sao chứ? Đầu năm nay, người tàn tật rất hư hỏng.
Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng. Lòng dạ của hắn cũng vô cùng cứng rắn. Chẳng qua, hắn nói như vậy, tất nhiên cũng có đạo lý của hắn.
- Những người đó thường xuyên sống trong sự phân biệt đối xử của người khác. Phần lớn đều có tâm lý cực độ méo mó. Cô thương hại y... Hừ, chờ tới khi y có năng lực thu thập cô, y tuyệt đối sẽ không thương hại cô!
Đinh Tiểu Trữ chớp đôi mắt to, im lặng suy nghĩ. Mãi một lúc sau, cô mới kiên quyết lắc đầu.
- Tôi mặt kệ tên ngốc kia. Nếu thuận tiện, anh cũng cho vợ gã rơi là được. Cô ta tới nhà tôi mắng mẹ tôi, nói mẹ tôi... Nói mẹ tôi...
Nói tới đây, rốt cuộc cô chịu không được, tự nhiên ghé vào vai Trần Thái Trung khóc nức nở.
Nhất thời, Trần Thái Trung không biết nói gì, vươn tay vỗ vỗ ở sau lưng cô. Hắn có thể tưởng tượng được, vợ Quan Chí Bằng tìm được mẹ Đinh Tiểu Trữ, sao có thể có lời lẽ gì hay ho?
Hắn nhất định phải xử lý đứa con trai ngốc của Quan Chí Bằng. Tất nhiên, hắn cũng muốn thử nhúng chàm Đường Diệc Huyên. Đây là chuyện hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được. Vừa rồi, hắn nói như vậy, chẳng qua cũng muốn ra tay một lần, nhận hai nhân tình mà thôi. Thuận tay nhận nhân tình, chỉ có kẻ ngốc mới không làm.
Ai có thể ngờ, trở về lại được một kết quả như vậy? Như vậy là ba mạng người, ách... Hình như có hơi qua đáng một chút hơn.
Quên đi, Trần Thái Trung lắc đầu, không nghĩ nhiều như vậy.
- Đối với việc cho gã chết thế nào, cô có ý kiến gì không?
Hình như Đinh Tiểu Trữ đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nghe hắn hỏi vậy, mặt trầm xuống.
- Nếu có thể, phải làm cho gã mất trí... Ừ, thi thoảng có thể tỉnh lại một chút. Làm như thế... Thái Trung, có thể quá khó… hay không?
Vừa nói, cô vừa đưa cái miệng nhỏ nhắn dày mọng của mình lên, mùi thơm trên cơ thể cô lại tràn ngập trong mũi Trần Thái Trung. Theo bản năng hắn hé miệng, chủ động thưởng thức cái lưỡi đinh hương kia.
Đầu lưỡi của cô quá lạnh. Bây giờ Trần Thái Trung mới phát hiện, thật ra tay cô cũng rất lạnh. Quần áo Đinh Tiểu Trữ mặc trên người, không dầy. Trong thời tiết đầu mùa đông, có phần hơi mỏng...
Cùng lúc đó, ngoài hành lang, Lý Kế Phong đang thò đầu ra nhìn, rồi đi trên lầu...
- Vô cùng đơn giản, sao có thể làm khó tôi chứ? Tôi bảo... sao cô không mặc nhiều một chút?
Mí mắt Trần Thái Trung vừa mở ra, đã phẫn nộ trừng mắt nhìn cô.
- Bị cảm thì làm sao bây giờ?
- Hiện tại tôi không có việc làm.
Đinh Tiểu Trữ hạ giọng giải thích một câu.
- Cũng không có tiền mua quần áo. Chờ chuyện này xong, tôi đi tìm việc...
- Vậy sao cô không nói với tôi.
Trần Thái Trung khẽ động một cái, trên tay đã thấy một cuộn tiền.
- Được rồi, cầm một vạn này mua ít quần áo tốt mà mặc.
- Tiền của anh... tôi không cần!
Mặt Đinh Tiểu Trữ đỏ bừng, đẩy tay Trần Thái Trung ra.
- Anh có thể giúp tôi chuyện này, tôi đã rất cảm kích rồi.
Trần Thái Trung cảm giác được, cự tuyệt của cô có chút yếu đuối, cũng không biết cô ngại, hay sợ mình tức giận, vì thế khẽ cười một tiếng.
- Được rồi, cầm đi. Hiện tại cũng không ai quan tâm cô...
Nhìn nàng rất yếu đuối nhưng vẫn tiếp tục chối từ rất kiên quyết.