Lập Minh từng là nhân vật số một rất thành công ở quan trường thành phố Phượng Hoàng. Tuy rằng ông ta chưa bao giờ là nhân vật số một trong chính phủ, nhưng ông ta từng đảm nhiệm chức Phó bí thư Thành ủy kiêm Trưởng bản Thư ký văn phòng Thành ủy.
Khi đó Đảng Hạng Vinh nhậm chức Chủ tịch thành phố. Ông ta cũng qua lại khá gần với Chủ tịch thành phố Đảng. Dưới sự hợp lực của hai người, cũng chỉ có lão Bí thư Mông có thể áp chế được, người khác căn bản không làm được.
Chẳng qua, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, cảnh sắc đẹp đến mấy chung quy cũng bị mưa dập gió vùi. Tuổi không buông tha người. Khi Đảng Hạng Vinh làm Bí thư, Lưu Lập Minh đã 58 tuổi, chết tử tế không chết, lại bị người ta chọc ra vấn đề.
Cũng may Đảng Hạng Vinh vẫn đang cầm nắm quyền, tuy rằng không sao bảo vệ được ông ta, nhưng không truy cứu quá mức. Cuối cùng, một cước đá ông ta đến làm Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân khu, cũng chính là có ý muốn ông ta có thể vững vàng lui về tuyến hai.
Đúng lúc mượn cơ hội này, Chương Nghiêu Đông mới từ Phó Chủ tịch thành phố từng bước trèo tới vị trí Phó Bí thư. Cũng vì vậy đang cải cách, mới dẫn tới việc chôn xuống điều lệ không phù hợp với đảng hai người. Chẳng qua, những điều này đều là lời để nói với người xa lạ.
Khi đó, tuy rằng Hội đồng nhân dân được xưng là cơ quan có quyền lực tối cao, nhưng tính chất tương tự với Hội Mặt trận Tổ quốc, Công Đoàn địa phương vân vân. Chính là dành cho các cán bộ dưỡng lão dùng. Nhưng Lưu Lập Minh cũng không sự lựa chọn nào khác. Theo lương tâm mà nói, ông ta có thể toàn thân trở ra, đã là rất đặc biệt rồi.
Thế sự vô thường, thay đổi khôn lường. Trong nháy mắt, dưới sự ảnh hưởng của thời cuộc, Hội đồng nhân dân lại biến thành bánh hương trái cây. Vốn Lưu Lập Minh được sung quân tới đó, đã có thể trong lúc vô ý, ở lại run rẩy tiến lên.
Chẳng qua, khi Lưu Lập Minh run rẩy tiến lên, hiển nhiên đã thu được một bài học. Ông ta trở thành người cúi đầu một cách khác thường, khiến ột vài đại biểu Hội đồng nhân dân không nhịn được oán giận trong lòng, trong lúc nhất thời vô cùng bất mãn.
- Khác với đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố. Lỗ mũi ngước lên trời, thành phố Phượng Hoàng chúng ta thì hay rồi, rắm chổng lên trời!
Sự thật đã chứng minh, Chủ nhiệm Lưu làm như vậy cũng có hiệu quả. Chương Nghiêu Đông được xưng là kiên cường bất khuất. Nhưng bởi vì Hội đồng nhân dân thành phố Phượng Hoàng cực kỳ phối hợp, nhất thời ông ta cũng không động tới Lưu Lập Minh.
Nhưng, Bí thư Chương không động tới ông ta, không có nghĩa là không ai động tới ông ta. Ngay hôm trước, Trần Thái Trung lên giọng oán trách, ngày hôm sau, một phong thư được đưa tới chỗ của Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra kỷ luật tỉnh Thiên Nam - Thái Lỵ.
Trong phong thư là hơn mười tấm ảnh, ghi lại cuộc sống ăn chơi đàng điếm của con trai Lưu Lập Minh là Lưu Trung Đông ở Anh quốc. Trong phong thư còn có một tờ giấy gấp nhỏ, tổng cộng cũng không được mấy từ. “ Lưu Trung Đông là nghiên cứu sinh ở trường, học lên Thạc sĩ, kinh tế không nguồn gốc!”
Tuy rằng trong lời lẽ không có bất kỳ sự công kích gì, nhưng ý đồ của người tố cáo đã được biểu hiện thật sự rõ ràng: nếu Lưu Trung Đông không có bất kỳ nguồn thu nhập nào, vậy tài chính để anh ta duy trì xe đắt tiền, biệt thự là từ đâu mà đến?
Nửa ngày sau, bản sao chép tài liệu tố cáo này được đưa tới trong tay Bí thư Thành ủy thành phố Phượng Hoàng Chương Nghiêu Đông và Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra kỷ luật Tần Tiểu Phương. Có thể hiểu được ý tứ của Chủ nhiệm Thái Lỵ: các anh tra cho tôi, nếu thật sự không được, chúng tôi sẽ phái tổ công tác xuống.
Chương Nghiêu Đông và Tần Tiểu Phương đều biết, Bí thư Thái là người tốt bụng. Tuy là treo biển Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra kỷ luật, nhưng bình thường cũng không làm khó người khác. Lần này thu thập Lưu Lập Minh, đơn giản cũng bởi vì đại thế của Chủ nhiệm Lưu đã mất. Trên cơ bản, hiện giờ người tán thưởng ông ta đều đã rời khỏi.
Tóm lại, Bí thư Thái là người tốt. Nhưng Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật uy hiếp xuống, cũng phải có một sự bảo lãnh thích hợp. Mà Lưu Lập Minh là người như thế, hậu trường lại không đủ vững chắc, thích hợp để đặt trước lưỡi đao của Chủ nhiệm Thái.
Cân nhắc rõ ràng về điều này, Tần Tiểu Phương lập tức gọi điện thoại xin chỉ thị của Chương Nghiêu Đông. Ông ta đang đấu đá với Đoạn Vệ Hoa rất lợi hại, nhưng vẫn không dám tùy tiện trêu chọc nhân vật số một của Đảng uỷ.
- Bí thư Chương, ý của Thành ủy là?
- Phát hiện một người, xét xử một người, Thành ủy tuyệt không nuông chiều.
Chương Nghiêu Đông tỏ thái độ, ăn nói rất mạnh mẽ.
- Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật các anh phải canh phòng nghiêm ngặt, hơn nữa phải phát động quần chúng, làm cho thật rõ ràng, không oan uổng một người tốt, cũng tuyệt đối không buông tha kẻ xấu.
Trên cơ bản, đây chỉ là lời nói khách sáo. Chẳng qua, khi Chương Nghiêu Đông buông điện thoại, dường như Tần Tiểu Phương nghe thấy Bí thư Chương thì thầm một tiếng.
- Chuối thật, lại là ảnh chụp. . .
Lại là ảnh chụp? Lời này là có ý gì? Tần Tiểu Phương cân nhắc một chút, cảm thấy hẳn cũng không quan hệ gì đến mình, vội vàng hạ lệnh giám sát chỗ ở của Lưu Lập Minh, đồng thời cũng bắt đầu điều tra về những người có quan hệ chặt chẽ với Chủ nhiệm Lưu.
Thân phận Đại biểu Hội đồng nhân dân chính là một lá bùa hộ mệnh của bản thân, chẳng qua Bí thư Tần không có định động tới. Tuy nhiên, về chuyện bắt giam mà nói, tuy rằng giám sát chỗ ở phải nhẹ nhàng một chút, nhưng đủ để chứng minh tương lai của Lưu Lập Minh không ổn.
Về phần vợ Lưu Lập Minh. Khi đã xảy ra chuyện thế này, còn có thể để cho cô ta chạy loạn sao? Vậy không phải đã tạo điều kiện thuận lợi để cô ta di dời tài sản sao?
Nói thật, Chương Nghiêu Đông quá mức vô tình đối với Lưu Lập Minh. Bất luận như thế nào, Chủ nhiệm Lưu cũng xem như người đã lui về tuyến hai. Người ta không có quyền thế và tiền đồ gì đáng nói, nhưng, làm vậy quá tuyệt đường —— Chẳng lẽ Chương Nghiêu Đông anh sẽ không có lúc phải lui ra sao?
Mọi chuyện cũng không cần đuổi cùng giết tận như vậy mới phải!
Tần Tiểu Phương cũng hiểu rõ điều này
Trên thực tế, Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh không cần ra mặt, chỉ cần thành phố Phượng Hoàng xử lý nội bộ. Cho nên, việc ám chỉ trong sự kiện xử lý Lưu Lập Minh khiến anh ta không ngừng suy nghĩ: vậy cuối cùng là ai muốn trị Lưu Lập Minh?
Muốn làm rõ ngọn nguồn