Tình hình tài chính của thôn Đông Lâm Thủy, ông chủ Lữ thật sự vẫn chưa biết. Ông cũng đang lo lắng là mình liệu có phải bỏ tiền ra nữa không. Nếu như bọn họ nói sống chết cũng không chịu hoàn thành công trình đúng hạn, thậm chí hoàn toàn không thi công để yêu cầu tăng phí thì ông có thể không đồng ý sao?
Số tiền chi trên thực tế luôn nhiều hơn số tiền dự toán! Đúng là suy xét từ câu nói này, trước kia ông chủ Lữ mới bỏ ra hơn nghìn đồng để tỏ chút thành ý . Giao tiếp cùng với những người nông dân cũng không đơn giản như trong suy nghĩ của mọi người.
- Tôi không biết, tuy nhiên, cho dù trong thôn không có tiền, họ vẫn có thể đi mượn được!
Ông chủ Lữ trả lời dứt khoát, đây là suy nghĩ của một thương nhân thành công.
- Dù sao, cuối cùng tôi cũng không thiếu tiền bọn họ.
- Họ có thể đi mượn được sao?
Trần Thái Trung nheo mắt mỉm cười nhìn ông chủ Lữ. Một cảm giác EQ của mình hơn hẳn người khác tự nhiên sinh ra trong lòng của hắn.
Ông chủ Lữ híp mắt suy nghĩ một lát, sau đó ông cũng đã biết mấu chốt của sự việc, lắc đầu thở dài.
- Ôi, người này…
- Được rồi, tôi không nhiều lời với ông nữa.
Tính tình của Trần Thái Trung rất thẳng thắn:
- Đơn giản mà nói, ông trả thù lao, chúng tôi thi công, cam đoan thời gian hoàn thành công trình.
Tôi có thể tin tưởng cậu sao? Ông chủ Lữ nhìn chằm chằm vào Trần Thái Trung, vẻ mặt đầy trầm tư.
Sau một lúc, ông mới thốt lên một câu hỏi:
- Cậu định không thuê máy kéo và máy xúc sao?
- Tôi thuê những thứ đó làm gì chứ? Tôi còn sợ chưa đủ loạn hay sao?
Trần Thái Trung tức giận.
- Dù sao, tôi cũng cam đoan thời hạn hoàn thành công trình.
Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh. Hắn tuy không phải là đại trượng phu nhưng cũng là La Thiên thượng tiên, một lời cam đoan vậy là đủ rồi, hắn không muốn giải thích thêm.
- Nhưng tôi… chỉ có thể cung cấp một chút tài chính, cậu có hiểu không?
Ông chủ Lữ vui vẻ.
- Cho dù cậu nói là cậu không thuê máy móc nhưng cũng không cần nhiều tiền ư?
- Ông yên tâm, đến phút cuối cũng không thể thiếu ông đâu!
- Không thành vấn đề, ông tùy ý đưa cho tôi là được, cái chính là tôi không có tiền cho người ta ăn cơm mà thôi.
Trần Thái Trung nói thẳng. Tuy hắn cũng không muốn làm khó ông chủ lữ nhưng vì chiến tích của mình hắn không thể không làm như vậy.
- Ha ha, Trần thôn trưởng thật là người thẳng thắn.
Ông chủ Lữ thiếu chút nữa thì cười không ra tiếng.
- Việc khác tôi không dám bảo đảm nhưng tiền cơm thì chắc chắn sẽ có.
- Vậy là tốt rồi.
Trần Thái Trung gật gật đầu, chỉ về hướng cửa thôn.
- Tuy nhiên, cảnh sát đang niêm phong đoạn đường kia, ông hãy nghĩ biện pháp đi. Đến lúc đó nếu chỗ đó không cách nào giải quyết được, thì tôi cũng đành bất lực tòng tâm.
Ông chủ Lữ gật gật đầu, ông tuy không nói gì nhưng bàn tay ông đã bắt đầu nắm lại. Cái tên chủ xe kia quả là cũng rất có bản lĩnh. Tuy rằng quyền thế và tiền tài của ông mạnh hơn hắn không chỉ một bậc nhưng nếu không thật cố gắng thì cũng không phải ngày một ngày hai giải quyết được.
Cùng lắm thì đến lúc đó mình không thèm nể mặt nữa làm cứng lên là xong chứ gì! Trong lòng ông chủ Lữ đã quyết định chủ ý: Mẹ nó, Tên Bạch Kiệt này óc heo sao? Dám đến Đông Lâm thủy thôn thủy thôn gây phiền toái cho Lữ mỗ.
- Được rồi, đây là hai nghìn đồng, cậu cầm trước đi.
Hắn sau khi đưa tiền liền lập tức đứng dậy.
- Tôi còn phải chạy đi lo chuyện này.
Trần Thái Trung nhìn thấy ông chủ Lữ rời đi liền nhớ ra chuyện gì đó, hắn cau mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng tiến tới ngăn cản ông chủ Lữ trước khi ông lên xe.
Ông chủ Lữ nhìn thấy hắn đi ra thì giật mình bởi vì trong đầu ông đang thầm tính toán cách làm thế nào để thu phục Bạch Kiệt.
- Anh định dọa người à?
- Tôi chợt nhớ tới một chuyện.
Trần Thái Trung ngoắc đối phương lại rồi nhìn chằm chằm.
- Ông yêu cầu thời hạn hoàn thành công trình của chúng tôi tôi không phản đối, nhưng nếu có thể hoàn thành trước thì sao?
- Chuyện này tôi còn chê sao? Nhưng thời hạn hoàn thành công