- Người yêu? Cô đang hỏi tôi?
Trần Thái Trung ngạc nhiên nhìn Vương Ngọc Đình, chau mày lại,
- Đang yên lành, cô nghĩ gì thế? Tôi còn chưa đến hai mươi đấy, đại ca à!
Những ngày này, Vương Ngọc Đình đã quen cách nói chuyện thẳng thắn cũa hắn. Chẳng những không để ý, ngược lại cảm thấy tên Trần Thái Trung không xem bản thân là người ngoài.
Đây là sự thật, khoảng cách giữa văn phòng Ủy ban tỉnh và văn phòng thu hút đầu tư Phượng Hòang khá là xa. Muốn có một chút giao dịch cũng không dễ. Cho nên, cũng chỉ trong tình trạng không hề có chút lợi ích liên quan nào, mọi người mới có thể bỏ được rào cản trong lòng để thật lòng mà đối xử với nhau
- Giáo viên của tôi có đứa con gái, rất xinh đẹp, mới mười tám.
Đương nhiên Vương Ngọc Đình không muốn quảng bá bản thân. Mọi người đều biết, cô sắp cưới rồi. Đối tượng là bạn học thời cấp ba của cô, hiện đang là bác sĩ khoa ngoại thuộc bệnh viện nhân dân tỉnh.
- Thái Trung, ngừơi con gái đó, đúng là rất ưu tú.
Cô rất dụng tâm để nói.
- Tôi chưa từng gặp người con gái nào thông minh hơn cô ta… Ừ, cho dù là đàn ông cũng không được, hai người thật sự… quá xứng đấy.
- Đời này tôi không có dự tính tiến tới hôn nhân.
Trần Thái Trung khẽ cười một tiếng, cũng không muốn giải thích nhiều.
- Đừng có làm phí con gái người ta mà. Tôi không có thông minh như cô nghĩ đâu. Ha ha.
Vương Ngọc Đình biết hắn nói nhảm nhiều, không để ý. Ngược lại phát hiện Tạ Hướng Nam hơi khác
- Tôi nói lão Tạ à, anh đang lẩm bẩm gì vậy?
- Tôi có thể nói gì?
Tạ Hướng Nam thô lỗ nhìn về phía cô.
- Tôi nói là… ‘Qúa xứng’ không được, ‘Tuyệt sắc’ còn tạm được. Ánh nhìn của Trưởng phòng Trần của chúng ta, cao đến rối tinh rối mù.
Anh ta gặp qua Dương Thiến Thiến, cũng gặp qua Đinh Tiểu Ninh. Hai cô gái này, tuyệt đối có thể dùng “Ngàn dặm chọn một” để hình dung. Nhưng Trưởng phòng nhà mình, dường như cũng không có quan hệ thân mật nào với hai người này.
Nhất thời Vương Ngọc Đình bị câu nói này làm tức giận.
- Lão Tạ, không phải tôi khoác lác, nếu anh tìm được một người xinh đẹp hơn so với sư muội của tôi. Tôi sẽ giúp anh kéo thêm một dự án mười triệu đồng… Không, giúp anh kéo hai… kéo năm luôn!
- Được rồi, được rồi. Cãi nhau gì nữa? Mau dùng cơm đi. Máy bay sắp cất cánh rồi.
Cuối cùng Trưởng phòng Trần cũng lộ diện rồi.
- Xinh đẹp có thể xem như cơm ăn sao? Nên làm gì thì làm đi.
- Anh của cô ấy rất giàu.
Phụ nữ đúng là phụ nữ. Xem như Trần Thái Trung không mấy quan tâm lắm. Vương Ngọc Đình càng cảm nhận bị tổn thương.
- Đầu tư mấy chục triệu cho bên các anh không phải vấn đề.
- Được được được. Tôi cám ơn cô còn không đựơc sao?
Trần Thái Trung đi về phía cửa, không quay đầu lại và căn dặn
- Phó trưởng phòng Tạ. Người con gái này anh đến thu xếp. Nhiệm vụ khó khăn này giao cho anh, là tín nhiệm của tổ chức đối với anh…
Cảm thấy hứng thú với Rome, chỉ có mỗi Tạ Hướng Nam. Hoặc nói là, cộng thêm một nửa Vương Ngọc Đình, nơi này được xưng danh “Nhà bảo tàng lịch sử lộ thiên” toàn cầu. Đến đây du lịch, trên chín mươi lăm phần trăm đều hướng theo di tích văn hóa.
Dù sao, đối với nơi này có sống chết thì Trần Thái Trung cũng không có được hứng thú. Thậm chí hắn có chút hối hận vì đã phí nhiều thời gian để xem quyển tự điển tiếng Italy, thật sự không cần thiết.
Vì, vừa ra sân bay, đã có người tiếp cận. Mà còn nói tiếng Anh lưu loát,
- Muốn hướng dẫn viên du lịch và phiên dịch không? Đến Rome chơi, lịch sử cổ điển thật sự rất nhiều, không có hướng dẫn viên du lịch thì rất đáng tiếc…
Thế là, Trưởng phòng Tạ Hướng Nam liền bị làm thịt. Anh ta thuê một hướng dẫn viên du lịch với giá hơn gấp năm lần. Tuy nhiên, vị hướng dẫn du lịch này là một mỹ nhân chân dài người Slavic rất nhiệt tình. Cho nên, sau khi biết đựơc giá cả không đúng, nhưng vẫn không so đo
Sau khi ở lại Rome ba ngày, ba người chuyển hướng đến Paris. Tạ Hướng Nam rất luyến tiếc. Chỉ là, thời gian không thể bị anh ta làm chậm trễ được. Đúng thế. Còn hai người kia có hứng thú với Paris nhiều so với Rome.
Trên máy bay, Trần Thái Trung có chút buồn bực. Bên cạnh hắn là một người da đen. Mùi nước hoa trên thân thể của người này nồng đến nỗi khiến hắn có chút không chịu được.
Nhưng người này không hề phát hiện. Chốc lát thì cử động cơ thể, chốc lại lại nhìn xung quanh. Được một hồi lại gọi tiếp viên hàng không để yêu cầu thức uống. Ngay khi đang đeo tai nghe nghe nhạc cũng phải run hai cái, giống như ngừơi bị chứng nhiều hành động vậy.
Vốn dĩ Trần Thái Trung không nhìn đến anh ta, lại bị quấy rầy như thế, đúng thật rất muốn bỏ chạy. Tuy nhiên khi nghĩ lại dù sao bản thân cũng đang ở Châu Âu, đại diện cho hình tượng quốc gia. Cuối cùng chỉ biết kiềm chế mong muốn nắm cổ người này ném ra ngoài máy bay.
Hắn đang đau khổ kiềm chế. Tên này vẫn tiếp tục lấn qua, chủ động làm quen với hắn, nói bằng tiếng Pháp. Cũng may vẫn tạm được, vẫn dễ dàng nghe hiểu được.
- Chào, người bạn, muốn chút gì không?
Trong tay của y, liền nhét vào một mẩu sôcôla, còn có một thanh kẹo singum. Trên mặt lộ ra nụ cười khi nhìn vào Trần Thái Trung.
Trần Thái Trung lắc đầu. Tuy nhiên, trong giây phút này, hắn nhìn thấy thái độ đầy thiện cảm từ trong mắt của đối phương, hắn do dự một chút, cuối cùng cũng đáp lại đối phương bằng một nụ cười,
- Tôi không ăn… đồ máy bay
Tên da đen nhanh chóng hiểu được. Tiếng Pháp của vị này không mấy thạo. Anh ta cười gật đầu
- Tôi tên Seru Bucharest ở Rwanda, anh là người Trung Quốc?
Người ta vui cười chào đón, dù trong lòng Trần Thái Trung có chán ngấy, cũng không thể chau mày lại, lắp bắp mà ứng phó một phen. Tên Seru Bucharest kia tự làm quen, thấy hắn trả lời nhanh vậy, thái độ càng tỏ ra thân mật hơn.
Lần này Seru Bucharest về nhà, chỉ là bay qua Pháp thôi. Rome không có