Củ chuối thật! Bốn thành phố hữu hảo
Dương Nhuệ Phong khoát tay, đã muốn ném cái chén xuống đất, song, ngay liền sau đó y lại phản ứng lại, bốn thành phố hữu hảo, nếu việc này thật sự làm thành công, đó là… công trạng rất rất đồ sộ.
Mà Dương mỗ y, là trưởng đoàn đoàn khảo sát thu hút đầu tư lần này .
- Người thanh niên Thái Trung này, ưu điểm và khuyết điểm đều lộ ra, không thể không thừa nhận, hắn làm việc vẫn rất chăm chỉ.
Vừa nói, Dương Nhuệ Phong vừa quay mặt nhìn Trương Linh Linh:
- Còn chờ gì nữa, chúng ta cùng đi thôi chứ?
Anh vừa mới nói phải có cốt cách! Trưởng phòng Trương không dám nói nhiều, chỉ có thể cúi đầu, trong lòng thầm oán hận hai câu.
- Linh Linh.
Cô vừa mới quay người lại, một bàn tay to lớn đã vỗ lên vai cô, tiếng Dương Nhuệ Phong ôn hòa vang lên sau cô:
- Trần Trái Trung này, đằng sau không thể không có ai hậu thuận phải không?
Trương Linh Linh đương nhiên là đoán ra được Trần Thái Trung là người của Chương Nghiêu Đông, tuy nhiên cô cũng biết, Dương Nhuệ Phong theo rất sát Chương Đông, dọc đường, cô khuyến khích Dương Nhuệ Phong đối phó với Trần Thái Trung, nhưng lại không nhắc đến điểm này.
Lúc này Dương Nhuệ Phong chính thức hỏi đến vấn đề đó, cô làm sao dám giấu diếm gì nữa? Song, cô biết, quả thật cũng không nhiều, nếu không thì cô làm sao có gan đả động đến Trần Thái Trung?
- Tôi không nghe nói đằng sau hắn có chỗ dựa nào, chỉ nghe nói… dường như hắn được điều đến phòng đầu tư, là do Bí thư Nghiêu Đông lên tiếng…
Ôi cái đầu lợn này của tôi! Nghe được những lời này, Dương Nhuệ Phong hận không thể đánh ình cái, trước thời điểm thu phục được nhà họ Gia, Chương Nghiêu Đông còn mơ hồ nhắc tới một người, bây giờ nghĩ lại, người lọt vào mắt xanh của Bí thư Chương chắc hẳn là anh tài, lại còn là tuổi trẻ tài cao, không chắc là Trần Trái Trung chứ?
Tuy nhiên, điểm này cũng không thể trách được y, trong đầu của một Phó chủ tịch thành phố, một ngày phải giả bộ bao nhiêu chuyện chứ? Y làm sao lại có thể đi để ý một chức trưởng phòng nhỏ nhoi chứ? Dương mỗ y càng bị Bí thư Chương đánh giá cao.
Ngay sau đó. Lửa giận trên người đều bị y trút lên Tần Liên Thành,
- Khá khen cho họ Tần anh, không ngờ lại dám lừa tôi? Rõ ràng biết Trần Thái Trung là người của Bí thư Chương Đông, vừa nãy còn không biết nhắc tôi một câu? Chuyện này…. Hừ, anh cứ chờ đấy.
Gây xích mích giữa quần chúng, tội tên họ Tần thật quá lớn! Nói thực, lúc này Dương Nhuệ Phong, không thể nào hận Trần Thái Trung được. Làm cho y xấu mặt ngày hôm nay, chính là Tần Liên Thành.
- Anh nghĩ như vậy là không đúng rồi.
Trương Linh Linh mạnh dạn nói, cô không muốn nói. Nhưng, cô không thể không nói. Tần Liên Thành đối với cô cũng không tệ, cho dù sau này Trần Thái Trung có đắc thế, Chủ nhiệm Tần cũng không ghét bên nào, thiên vị bên nào.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, lối suy nghĩ của Dương Nhuệ Phong lúc này, có chỗ sai lầm.
Kiến thức quan trường cơ bản: thời điểm ở bốn phía không có ai. Lãnh đạo có sai lầm gì với cấp dưới, bạn nhất định phải chỉ ra, nếu không thì, tương lai lãnh đạo ngộ nhỡ nhớ đến, mặc kệ là lỗi này có gây ảnh hưởng gì hay không, lãnh đạo chắc chắn cũng sẽ cho rằng, bạn đang tính toán để chê cười anh ấy, mới không có ý ngăn lại.
Tôi nhất thời hồ đồ không nghĩ tới, anh làm sao mà cũng không nghĩ đến cơ chứ? Trên đời này, có chuyện khéo léo như vậy sao?
Không đúng như thế nào? Dương Nhuệ Phong gắng sức quay người cô lại, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn cô như vậy.
- Tình huống ngày hôm nay, Chủ nhiệm Tần coi như là đã biết nó là gì, cũng chẳng thích hợp nói với anh.
Trương Linh Linh cũng không đếm xỉa đến, cứ thế nhìn trân trân vào mắt y nói:
- Đằng sau Vương Ngọc Đình và Tạ Hướng Nam là ai, tôi thật sự không biết, nhưng Lưu Mẫn là thư ký của Chủ tịch thành phố Đoàn.
Dương Nhuệ Phong cân nhắc những lời này, ngay tức khắc bừng tỉnh, y đúng là trách oan Tần Liên Thành.
Đằng sau những người đương thời đều có các thế lực khác nhau, cái tình huống nhạy cảm đó, Tần Liên Thành làm sao có thể mở miệng giải thích, nói Trần Thái Trung kỳ thực cũng được Chương Nghiêu Đông – ông chủ của Dương mỗ anh đánh giá cao chứ?
Đổi dòng suy nghĩ khác, Tần Liên Thành thật sự muốn nói ra những lời này, lại không nói đến ngày sau người khác có thể lợi dụng chuyện này để công kích Dương Nhuệ Phong y, nói y kết bè kết cánh, chỉ nói lúc ấy… y phải làm thế nào mới có thể hạ được cái bậc ấy chứ?
- Tốt lắm, không nói nữa, tấm lòng của Linh Linh cô tôi biết rồi.
Dương Nhuệ Phong vỗ vỗ vai cô, khẽ cười một tiếng:
- Ha ha, sau này tôi sẽ đối tốt với cô…
Về sau anh không cần đến tìm tôi, đã là tốt cho tôi rồi! Trong lòng Trương Linh Linh tức giận thầm nghĩ, con người năm mươi tuổi đầu, ở cái tuổi đó, còn ăn nói lung tung, cứ dở dở ương ương như vậy, anh như vậy là tra tấn người khác, anh có biết không vậy?
Mời Dương Nhuệ Phong ra mặt, chắc chắn là ý của Tần Liên Thành, cấp như Trần Thái Trung tuyệt dối không thể đưa ra ý kiến này, đây hoàn toàn không phải là bụng dạ hắn hẹp hòi – tuy rằng tâm địa hắn cũng không rộng lớn lắm.
Đây chỉ là nhu cầu xuất phát từ tranh đấu, cán bộ cấp phòng cũng là cán bộ, cũng có tôn nghiêm, vừa bị Phó Chủ tịch Dương gây sức ép một chút, hắn không nghĩ chào hỏi Dương Nhuệ Phong lại là bình thường, ai cũng không thể nói hắn làm không đúng, trên thực tế, Tạ Hướng Nam cũng không ủng hộ mời Dương Nhuệ Phong.
Tuy nhiên, Tần Liên Thành lại là người lãnh đạo trực tiếp, nên cũng chẳng cần nói gì, dù sao Chủ nhiệm Tần cũng dẹp ý niệm trong đầu, kể từ đó, mọi người cũng coi như là tự mình duy trì tôn nghiêm của