Tìm ra mục đích của Quách Tấn Bình với Trần Thái Trung là việc quá đơn giản, hắn phải làm cho rõ việc hai tòa cư xá của trường trung học số 10 kia đã, rốt cuộc là phải chi bao nhiêu tiền, dù sao rảnh rỗi vẫn cứ là rảnh rỗi thôi, đều là phương án thi công cả mà, tính toán mấy cái thứ này còn không đơn giản sao?
Hắn chỉ làm bộ không quen biết Quách Tấn Bình nhưng không ngờ tổng giám đốc Quách vừa nghe thấy tên hắn rồi ngẩn người trong điện thoại mất nửa phút mới có phản ứng:
- Anh… tìm tôi có việc gì?
Chỉ trong có nửa phút mà tổng giám đốc Quách đã nghĩ ra đủ thứ , nào là làm thế nào để lợi dụng điểm yếu của kẻ khác để uy hiếp, nào là xảo trá, nào là vơ vét của cải, nào là đe dọa v..v. Những thứ đó cứ không ngừng hiện lên trong đầu y. Y cảm giác toàn thân không thể cử động nổi nữa.
Nếu mày không giả vờ thì tao giả vờ, Trần Thái Trung cười khẩy,
- Ờ, là thế này, tôi vốn đã biết tiếng tăm của tổng giám đốc Quách từ lâu, đã có lần định viết thư gửi tổng giám đốc Quách nữa...
Viết thư?
Tấm lưng của Quách Tấn Bình đẫm mồ hôi mà gã không hề biết, tên họ Trần này quả thực đã nói như thế với cảnh sát, chẳng qua bên phía cảnh sát chuyển giao hai bức thư kia mà thôi, gã chỉ có thể xem như điều uy hiếp trong truyền thuyết đã bắt đầu thôi.
Có thể nói Nhâm Vệ Tinh vì hai bức thư đó mà bỏ mạng, mà người họ Trần kia giờ lại nói vậy thực chất là bóc trần sự thật một cách gián tiếp rồi. Nghĩ đến đó tổng giám đốc Quách đã muốn sởn tóc gáy luôn rồi
- Không cần viết thư nữa, muốn nói gì thì nói luôn đi.
Tên này quả nhiên nhát gan, có điều nghĩ theo hướng khác thì rốt cuộc người đó cũng biết hắn đã từng có những âm mưu gì, nhát gan trái lại còn tốt hơn là to gan nữa, Trần Thái Trung cũng chẳng thèm màng đến chuyện dụ dỗ gã nữa.
- Tổng giám đốc Quách, là thế này, tôi có một người bạn có một công trình muốn nhờ chuyên gia của công ty công trình giúp xem xét tình hình chút. Xem xem khoảng bao nhiêu tiền thì có thể làm được. là lời mời cá nhân không biết có tiện không?
Ôi dào, ông trẻ, sém chút nữa dọa tôi chết mất.
Tổng giám đốc Quách thở phào1 tiếng
- Ồ cái này không vấn đề, vô tư đi, ấy… đúng rồi, có phải là công trình trọng điểm của tỉnh hay của xã thị trấn không?
Gã có thể liệu được đó không phải công trình trọng điểm nếu không thì Trần Thái Trung cũng không thể nào tùy tiện tìm gã đến. Hai người tuy như hai con châu chấu đứng trên cùng sợ dây, nhưng chẳng qua cũng chỉ là loại bạn bè lợi dụng nhau mà thôi.
- Đó chắc chắn là không phải rồi, nhưng tôi vẫn hi vọng không nhiều người biết chuyện này.
Trần Thái Trung lại cười khẩy,
- Hehe, thì chính là cư xá 2 tòa nhà dành cho giáo viên của trường trung học số 10 đó.
Chút chuyện cỏn con này Quách Tấn Bình chẳng thèm suy nghĩ gì nhận lời bừa luôn.
- Cư xá của giáo viên đó không thành vấn đề, ba ngày đi… à bảo đảm hơn chút thì bốn ngày chắc chắn tính xong cho anh.
Sau khi cúp máy trong lòng tổng giám đốc Quách không ngừng nghĩ lung tung.
- Lần này sẽ đến lượt ai đen đủi đây?
Kệ ai đen đủi thì y cũng rất nhanh lấy lại tâm thái để sắp xếp hai người đi xem là xong rồi, để bảo mật hơn thì cần để Tiểu Khương đi mới chắc… Hửm? Không đúng, việc này nhất định phải kéo cả Lã Cường vào.
Công ty công trình thị chính mặc dù toàn sử dụng xi măng Verdun nhưng tổng giám đốc Quách chưa bao giờ nói với Lã Cường điều đó, vừa mới bắt đầu, Lã Cường đã dúi tiền boa cho gã nhưng gã không dám nhận, về sau do bên xây dựng thị trấn không mua xi măng nữa gã mới nói chuyện với tổng giám đốc Lã vài câu, cũng giải thích luôn ý của gã là thế nào.
Chính vì có cái cớ này tiền của Lã Cường mới có thể một lần nữa nhét vào tay gã được. Quách Tấn Bình biết là trước đây Nhâm Vệ Tinh có rất nhiều điều khó hiểu, cũng biết là tổng giám đốc Lã là bị ép đến mức đường cùng mới dùng đến thủ đoạn cực đoan ấy.
Nhưng gã thật sự không hề thích giao lưu với loại người ấy tí nào.
Nhưng giờ thì không được rồi, gã đành để Lã Cường đi chuyển lời. Trưởng phòng Trần ngài đã nâng đỡ tôi thì Quách mỗ này cũng xin ghi nhận ân tình. Nhưng sau này mọi người… nếu có thể không liên lạc nữa thì vẫn là không cần liên lạc đúng không?
Sự việc trước mắt thì đương nhiên gã phải làm xong trước. Chắc chắn phải làm cho gọn rồi.
Trần Thái Trung naò có biết rằng mình tiện tay điện một cú đã khiến cho Quách Tấn Bình đứng ngồi không yên cả ngày? Gác điện thoại hắn lại suy tính xem làm thế nào để thu thập Phùng La Tu
Thu thập người này thì phải cần dùng đến thủ đoạn, hắn cũng không muốn xông tới phòng nghiệp vụ kéo cổ áo Phó trưởng phòng Phùng chất vấn và uy hiếp gì gì đó ---- ngộ nhỡ người ta sợ rồi lại đem công trình của Tưởng Khánh Vân trả về, vậy khác gì tự mình ràng buộc mình?
Nhưng nếu không được như thế thì chỉ có cách tạm gác lại chuyện này, về sau có hơi hội sẽ dần dần loại bỏ người này sau. Nghĩ đến việc khi bản thân ở phòng nghiệp vụ, thì Phùng La Tu đối với mình cũng không tệ lắm. Trần Thái Trung hình như cũng hơi mềm lòng. Hay là… lần sau không được chiếu theo lệ này nữa?
Dù sao thì hiện tại Phùng La Tu cũng đang đến Âm Bình rồi, có đến tám chín phần là gã nghe nói đoàn khảo sát về nước nên mới chạy mất. Nghĩ đến đây Trần Thái Trung cuối cùng cũng quyết định, nếu gã đã biết điều hối cải thì anh mày cũng cho gã cơ hội sửa đổi
Hắn chau mày trầm ngâm nghĩ ngợi. Bỗng có điện thoại đến, người gọi là Cổ Hân:
- Alo, Thái Trung hả, về rồi à? Lão Lý cứ nhắc anh mãi, muốn gặp anh đấy, trưa đi Hải Thượng Minh Nguyệt nhé?
- Chuyện của lão Lý từ từ rồi nói.
Vừa nghe thấy giọng của Lão Cổ Trần Thái Trung đã mừng quýnh:
- Lão Cổ, bổ nhiệm đã xuống dưới chưa?
- Vẫn chưa có, cục trưởng Vương và chính ủy Tôn đi họp