Ông chủ Lữ không ngờ, Trần Thái Trung cũng không ngờ. Hắn nhận được một công văn, một công văn khiến hắn phải trố mắt nhìn trân trân.
Đây là công văn của chính phủ từ Hồng Sơn khu chuyển tới. Nhà máy xi măng Verdun ở Đông Lâm thủy thôn trong quá trình xây dựng đã gây ra ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, sai lầm trong khuynh hướng phát triển kinh tế của thôn. Hy vọng đồng chí Trần Thái Trung hãy chú ý đến điều này, cần phải nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nhà máy xi măng Verdun chính là nhà máy của xi măng của ông chủ Lữ. Đầu năm nay các sản phẩm mang tên ngoại quốc bán tốt hơn, ông chủ Lữ nghe nói Verdun có nghĩa là bền vững mãi mãi cho nên ông liền đem cái tên này đặt luôn cho nhà máy xi măng của mình.
- Chuyện này thật là hoang đường!
Trần Thái Trung không hài lòng, hắn đang suy nghĩ về ý tứ trong công văn. Công văn này đúng ra phải dành cho Lý Phàm Đinh sao lại nói tới hắn chứ?
Mặc kệ thế nào, ý của công văn cũng đã rõ ràng: Nếu như Đông Lâm thủy thôn thủy thôn không ngăn cản nổi, ảnh hưởng đến sự kiến thiết kinh tế cả khu thì Trần Thái Trung mi sẽ có chuyện.
- Cái tên họ Lữ này, không ngờ ông dám hại tôi?
Trần Thái Trung tức giận lớn tiếng mắng.
- Con đường kia sẽ bị hủy!
Trần Thái Trung nhìn tên bí thư thôn đang dương dương tự đắc xem văn kiện của Đảng, nghiến răng nghiến lợi mắng.
- Tập hợp người cho tôi, tôi phải phá hủy con đường kia.
Sắc mặt của bí thư chi bộ thôn trở nên cổ quái, hắn bĩu môi:
- Này này, thôn trưởng, cậu nhìn về phía sau lưng cậu đi.
Trần Thái Trung biết phía sau có người tới, tuy nhiên hắn là thôn trưởng ở nơi này, là người lớn nhất trong thôn, người vừa mới đến thì là cái gì chứ? Lại vừa lúc hắn định ra tay phá hủy con đường.
A, là ông chủ Lữ sao?
Hai má của ông chủ Lữ không ngừng run rẩy trên khuôn mặt mập mạp
- Thái Trung, cậu vừa nói cái gì? Cậu phải phá hủy con đường kia?
- Đúng thế!
Trần Thái Trung liếc mắt nhìn hắn, cầm lấy công văn ném trên bàn, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười thâm trầm.
- Thật là không ngờ ông chủ Lữ lại tài giỏi như thế, không ngờ đã tính đến kế này.
Lý do hắn tức giận rất đơn giản, công văn này sớm không đến mà lại đến đúng lúc hắn đã hoàn thiện con đường. Chuyện này giống như có cảm giác “Nhất kiếm tây lai, thiên ngoại phi tiên”( Một kiếm phóng ra, tiên bay lên trời) vậy.
Ông chủ Lữ không nói gì, cầm lấy công văn lên đọc lướt qua nhanh như gió, sau đó tức giận, đập mạnh bàn.
- Mẹ nó, là thằng nào hãm hại tao?
Ông tức giận không kìm được văng ra cả những lời thô tục. Ông chủ Lữ năm nay đã hơn năm mươi tuổi, đã gặp qua rất nhiều chuyện nên khi đọc qua công văn này ông đã thấy được dụng ý hiểm ác duy nhất ở bên trong: Châm ngòi âu thuẫn giữa nhà máy xi măng và Đông Lâm thủy thôn.
Nếu như Trần Thái Trung lên tiếng một cái là con đường sẽ bị phá hủy.
Sự tức giận của thông trưởng có thể lý giải. Công trình mười lăm ngày của hắn, làm xong rồi mà không tồn tại được một tháng. Buổi sáng người ta vừa gọi ình thông báo hoàn công, buổi chiều đã nhận được công văn.
Chuyện này còn gọi là không trùng hợp thì chuyện gì mới gọi là trùng hợp chứ?
- Nhất định là do tên lùn Bạch Kiệt làm.
Ông chủ Lữ lớn tiếng nói một câu ngờ vực, cố ý đế cho hai người ở đây nghe được.
- Cái này là hắn không muốn cho tôi sống yên ổn.
Ý của ông trong lời nói này chính là. Trần Thái Trung, đây là bẫy của kẻ thù, nếu như cậu phá hủy con đường kia, thì sẽ đã khiến hắn mỉm cười vì đạt được mục đích.
- Bạch Kiệt ư?
Trần Thái Trung ngây người trong chốc lát. Hắn suy nghĩ về góc độ mối quan hệ giữa mình và ông chủ Lữ thì cảm thấy lời nói này của ông cũng không phải là không có đạo lý.
- Được rồi, chuyện này để tôi đi làm.
Ông chủ Lữ cũng không thèm quan tâm đến mục đích đến đây của mình nữa. Ông thật sự không muốn chọc giận Trần Thái Trung nữa. Hắn vừa mới nhận được công văn là đã lập tức muốn phá hủy con đường, đây là chuyện người bình thường dám làm sao?
- Tôi đã yêu cầu trưởng làng