Nhìn thấy nụ cười khổ trên mặt Đinh Tiểu Ninh, Trần Thái Trung nhất thời giật mình, không khỏi xem nụ cười khổ của cô là sự cười nhạo - Anh cho rằng tôi là trinh nữ trong trắng sao? Tôi đây không có... Ừ, cho dù có cũng không nhiều.
Nói không chừng hắn muốn thử cứu vớt cục diện một chút.
Mọi người đều biết, Trần đại tiên từ trước đến nay không hề thiếu sự cơ trí. Nếu hắn đã có ý định làm gì, thì càng không từ thủ đoạn,
- Nghĩ tới việc cô một mình lẻ loi lăn lộn trong xã hội lâu như vậy, còn có thể thủ thân như ngọc, tôi thật sự rất khâm phục. Đối với những người có thể khiến tôi khâm phục, từ trước đến nay tôi đều khá tôn trọng.
Lời này hiển nhiên là nói bậy, ít nhất có trên năm người có thể chứng minh, trước đây hắn không hề tôn trọng Đinh Tiểu Ninh chút nào. Nhưng, Đinh Tiểu Ninh nghe thấy nửa câu trước, trong lòng đã tràn đầy sự chua xót rồi, đâu còn quan tâm phân tích nửa câu sau nữa?
- Rất khó, quả thật quá khó rồi...
Cô oa lên một tiếng rồi òa khóc, đầu chui vào ngực Trần Thái Trung, nức nở:
- Có lúc, tôi thật sự hận... không thể giết hết tất cả những đàn ông trên đời.
Ha ha, như vậy không phải thiệt cho tôi sao?
Đây là ý nghĩ trong đầu Trần Thái Trung, một lúc sau, hắn hơi xấu hổ, gần đây mình bị làm sao vậy? Tại sao trong đầu cứ luôn có những ý nghĩ xấu xa này vậy?
- Đúng vậy, tôi cũng biết cô vất vả.
Trần Thái Trung trịnh trọng gật đầu, chậm rãi tiếp lời,
- Cho nên, hôm nay tôi trịnh trọng tuyên bố với cô, sau này, cô là của tôi, tôi sẽ là người thân mà cô có thể tin tưởng nhất trên thế giới này của cô.
Đinh Tiểu Ninh nức nở không nói.
Hừ, cùng lắm thì sự trinh trắng của cô anh đây không cần nữa, cô khóc cái gì mà khóc chứ?
Họ Trần cũng cảm giác hơi say, nhất thời cũng thấy do dự. Hắn vốn dĩ không thích nhất chính là nhìn thấy phụ nữ khóc --- Đương nhiên, nếu là đàn ông khóc... thì trực tiếp đánh chết!
- Cô không muốn thì thôi vậy, tôi cũng không sao. Chỉ là thấy cô không có chỗ dựa, muốn giúp cô thôi mà... Ừ, cô nói không sai, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi đã thích cô rồi. Nhưng... nhưng bây giờ cô có thể đi rồi.
Vừa nói, hắn liền đứng dậy, tiện tay bỏ tay Đinh Tiểu Ninh ra. Ừ, bàn tay nhỏ rất lạnh --- tay lạnh nhưng dưới váy có lửa, hừ, có lửa thì sao chứ? Anh đây còn lửa hừng hực đây.
- Đừng...
Đinh Tiểu Ninh khóc, nhưng lại nắm chặt tay hắn không chịu buông ra,
- Tôi... Tôi rất vui, thật đấy...
- Hừ... Không được, lòng tự tôn bị tổn thương rồi.
Trần Thái Trung nhất thời mềm lòng, chỉ là, sự xấu hổ khó mà mất đi được. Hắn ít nhiều cũng còn muốn già mồm một chút. Đương nhiên, cũng là loại nửa thật nửa đùa thôi,
- Trừ phi cô cầu xin tôi...
- Xin anh đó, anh Thái Trung...
Đinh Tiểu Ninh đặt ly rượu xuống, nửa thân người liền dính sát vào, mặt chôn ở vai hắn, thấp giọng nói:
- Đừng đi mà...
- Ừ, không đi nữa, chúng ta vào phòng đi.
Trần Thái Trung cúi người, ôm Đinh Tiểu Ninh đi vào phòng ngủ, mở đèn,
- Chà, nhìn xem những món quà tôi đã chuẩn bị cho cô...
Đương nhiên, những món quà này, được chuẩn bị rất phong phú. Bỏ qua tất cả mọi thứ, chỉ nói đến điều kiện gia đình, Đinh Tiểu Ninh cũng là kém cỏi nhất. Họ Trần còn không quan tâm nhiều hơn sao?
Thậm chí, hắn còn chuẩn bị một vòng cổ kim cương, đây là lần đầu tiên sau khi về nước hắn tặng người khác châu báu. Bởi vì... những vật này quả thật quá chói mắt, giá cũng cao, có những thứ thậm chí có thể nói là bảo vật trong cửa tiệm người ta cũng bị hắn tiện tay lấy về. Nếu như không muốn gây thêm phiền phức gì, thì tốt nhất là nên im lặng một chút.
Còn nữa, những thứ như quần áo nước hoa giày dép hắn lấy thật sự khá nhiều, những thứ này nếu không dùng đi thì sẽ lỗi mốt, hắn bây giờ đang u sầu làm thế nào để tặng đi. Như vậy, tặng cho Đinh Tiểu Ninh nhiều một chút, chẳng phải rất bình thường sao?
Nhìn một căn phòng đầy những hộp quà nhiều màu sắc, Đinh Tiểu Ninh nhất thời hoa mắt. Còn về phản ứng tiếp theo của cô, thì cũng không cần nói nhiều nữa.
- Cô thử trước đi, tôi đi tắm trước đã.
Trần Thái Trung chạy một ngày, cảm thấy hơi mệt rồi. Hơn nữa, hắn cảm thấy hôm nay phải thưởng thức Đinh Tiểu Ninh mới được.
Mười phút sau, khi hắn đi ra, đã thấy Đinh Tiểu Ninh đã cởi hết, chỉ còn nội y che đi ba chỗ cần che, vui vẻ thử hết món đồ này đến món đồ kia. Hai chân dài trắng như tuyết, đi đi lại lại trong phòng, lại thêm đôi mắt to sáng ngây thơ và đôi môi dày gợi cảm, thật sự muốn mê đắm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Thấy hắn đi ra, Đinh Tiểu Ninh theo bản năng xoay người đi. Nhưng, cô lập tức khôi phục sự bình thường, trở nên gan dạ hơn. Dù sao cũng là người của hắn rồi, nhìn một chút thì có sao đâu?
- Sao không thử cái kia?
Trần Thái Trung nhìn về phía những nội y hấp dẫn, bĩu bĩu môi. Bản thân hắn lại lười biếng nằm lên giường, hai tay vòng ra sau, rất thoải mái.
Đinh Tiểu Ninh trừng mắt với hắn, ánh mắt quét qua thân dưới của hắn --- Trên người La Thiên Thượng Tiên chỉ quấn khăn tắm, vừa rồi khi vừa mới đi ra còn thấy bình thường, nhưng bây giờ khăn tắm đó có thể được gọi là lều trại được rồi.
Cô vặn vẹo hông, đến phòng tắm thăm dò thử,
- Chà, rộng thật...
Là rất rộng, phòng được trang hoàng trong khách sạn mới, ngay cả phòng tắm cũng lớn gấp đôi bình thường. Bên ngoài là một bồn tắm loại lớn và một phòng tắm đứng, còn có một giường mát xa. Bên trong là một phòng tắm vòi hoa sen, chỗ nối tiếp ở gian trong và gian ngoài, còn có một cái