Bữa cơm tối của Đường Diệc Huyên rất đơn giản, chỉ có chút rau xanh, hoa quả... nhiều hơn thì có thêm bánh mỳ nữa. Cái kiểu khoản đãi này khiến cho Trần Thái Trung cảm thấy không hài lòng. Thực ra, hắn vốn không phải là người tính toán trong bữa ăn, nhưng thế này chẳng phải là quá đơn giản hay sao?
- Cô cảm thấy tôi giống thỏ lắm phải không?
- Tôi không biết hôm nay anh lại đến đây, mọi ngày tôi đều ăn như vậy.
Đường Diệc Huyên liếc mắt nhìn hắn, nhưng là cái cảm giác hờn dỗi rất tự nhiên
- Được rồi, lấy bình rượu ngon ra đây đi, tôi biết anh có thể...
- Đúng là đã bị cô đánh bại thật rồi...
Trần Thái Trung nói thầm, ngẩn ra một lúc, rồi lấy ra bình rượu nho từ trong nhẫn tu di, thuận tay lấy ra cả hộp đựng rượu
- Hôm nay không thể uống nhiều, lát nữa còn có việc...
Có mỹ nhân làm bạn, quả thật thời gian trôi đi rất nhanh, chả mấy chốc mà đã 7 giờ hơn. Trần Thái Trung bỏ chén rượu xuống, đứng dậy
- Được rồi, cô nghỉ sớm đi nhé, tôi phải đi đây.
Đường Diệc Huyên lặng lẽ đi theo sau hắn, tiễn hắn ra đến tận cổng. Sau cùng khẽ nói một câu:
- Tôi tiễn anh đến đây thôi, nhớ khi nào rảnh hãy đến thăm bà già này nhé...
- Cô già ở chỗ nào?
Trần Thái Trung khẽ cười một tiếng, quay đầu lại nhìn cô. Do sự kích thích của rượu, hắn bỗng nhớ ra một vấn đề
- Xem ra cô vẫn luôn quan tâm đến tôi, nếu không sao lại biết được nhiều chuyện về tôi thế chứ?
- Anh cảm giác tốt thật đấy!
Đường Diệc Huyên trừng mắt nhìn hắn rồi khẽ nói một câu. Trần Thái Trung khẽ cười một tiếng, rồi quay người đi.
Cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, Trần Thái Trung thấy đầu óc tỉnh táo hẳn lên. Không còn nghi ngờ gì nữa, sự lạnh nhạt của Đường Diệc Huyên lúc ban đầu là trách bản thân mình đã lâu không đến thăm cô ấy, chỉ mong... chút quà này khiến cho cô ấy bình tâm trở lại.
Trong lúc mơ hồ, hắn cảm nhận được, giữa hắn và cô ấy dường như sắp xảy ra chuyện gì đó. Nhưng, rất quen thuộc. Điều này khiến cho anh đây... sao có thể ra tay được đây?
Thực ra, sự tiếp xúc của hai người không phải là nhiều, nhưng hai người đều có cảm giác nhận được sự tín nhiệm không hề lưu giữ giữa hai người.
Thôi được rồi, không nghĩ nữa, Trần Thái Trung lắc đầu. Mở cửa chiếc xe Lincoln, không bao lâu đã tới quận Thanh Hồ. Hắn tìm một nơi cách Đế Vương Cung không xa, rồi dừng xe ở đó.
Ngay sau đó, hắn lặng lẽ đi vào bãi đỗ xe của Đế Vương Cung. Nơi này thực ra là sân trước của Đế Vương Cung, được bảo vệ bởi những chiếc xe tuần tra. Nhưng nhiệm vụ chính của họ là chỉ huy các xe dừng. Ngoài ra họ còn dùng giấy chặn những chiếc xe mang biển số của Chính phủ, để tránh tình trạng thu phí và đăng ký.
Trần Thái Trung quan sát kĩ lưỡng một chút, liền phát hiện ra bãi đỗ xe này không có những thứ như là cameras, vì thế hắn nhân lúc ở đó không có người liền ra tay. Chiếc xe Duke của Trương Linh Linh xuất hiện một cách vô căn cứ.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận một lúc, cuối cùng Trần Thái Trung vẫn bỏ ma túy vào trong hòm đựng đồ ở phía trước lái xe phụ, tiện tay tháo luôn biển số ở trước và sau xe, rồi chợt biến mất vào trong màn đêm mịt mù.
Sau khi rời khỏi đó, hắn nhìn thấy Mã Phong Tử dẫn theo đàn em đến. Trên con đường đối diện với Đế Vương Cung bày ra hai bàn đồ ăn, để ăn lẩu trong tiết trời mùa đông. Nồi đồng... nấu rất tốt đấy.
Nửa giờ sau, hai chiếc xe cảnh sát bắt đầu tiến về phía Đế Vương Cung. Mã Phong Tử cười mỉm rồi đập bàn:
- Tốt lắm, tốt lắm, đừng uống nữa, ngồi xem kịch, ngồi xem kịch nào. Kịch hay sắp bắt đầu rồi!
Vài tên bảo vệ ra đón hai xe cảnh sát, rồi chặn lại hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?
Người dẫn đội đến chính là đồn trưởng đồn công an khu Mễ Thị Triệu Đại Đình. Vừa nhìn thấy mấy người bảo vệ cố chấp như vậy, trong lòng anh ta càng tức giận hơn, liền bước xuống xe, lạnh lùng nói:
- Có người tố cáo ở đây có người đang mua bán xe trái phép.
Nói xong, anh ta liền quay lại phía sau nhìn mấy viên cảnh sát đang mặc cảnh phục, cau có mặt:
- Mau lục soát đi, còn nhìn cái gì?
- Mấy người đã thông báo cho tổng giám đốc Khâu biết hay chưa?
Một người bảo vệ trông giống người đứng đầu hỏi.
- Tránh sang một bên
Một viên cảnh sát trẻ tuổi giơ tay ra đẩy
- Định giở trò gì vậy, cảnh sát thi hành công vụ còn phải thông báo ấy người biết hay sao? Đúng là bọn nhãi khốn kiếp!
Người đứng đầu thấy đây không phải là chuyện tốt, liền nhanh chân chạy về hướng cửa chính của Đế Vương Cung
- Có cảnh sát đến, mọi người cẩn thận.
Anh ta chạy, có người còn nhanh chân hơn. Hai cảnh sát tiến lên trên, trực tiếp đẩy y xuống đất, dùng còng tay còng anh ta lại
- Trước mặt bọn tao mà còn dám đi báo tin? Muốn chết à!
- Tốt lắm, mau đi đến chỗ bãi đỗ xe.
Nhưng Triệu Đại Đình biết, thời gian trước mắt cấp bách, nếu như không tìm thấy được tang vật, đợi đến khi cấp trên có lệnh, thì tất cả đã muộn rồi.
- Sếp Triệu, ở đây này, mau đi theo tôi.
Từ phía xa, một người đàn ông với vóc dáng to lớn giơ tay lên gọi. Anh ta mặc thường phục, nhưng nghe cách xưng hô này, thì có thể nhận thấy anh ta cũng là cảnh sát.
Đồn trưởng Triệu cũng không phải là người qua loa đại khái.
Nghe nói ở Đế Vương Cung có chiếc xe bị mất trộm thường hay lui tới, anh ta sớm đã cho người đến mai phục để do thám tình hình, chỉ cần gọi, cộng thêm một cuộc điện thoại giấu tên, anh ta nhất định không dám đến Đế Vương Cung tìm bãi.
Hiển nhiên, người đàn ông to lớn này chính người mà anh ta phái đến trinh sát trước đó.
Nửa phút sau, cảnh sát liền vây quanh chiếc xe Duke. Một người có dáng vóc thô được đưa đến
- Anh Trương, mở cửa xe và cốp xe trước ra đi, phải nhanh lên...
Tay nghề của anh Trương quả thực không phải khoe khoang, chỉ trong năm phút đã xử lý xong những cái