Vụ này, anh rốt cuộc lập hay không lập đây, nghe thấy lời nói này, Trưởng phòng Cơ nhất thời có chút sửng sốt, trong câu nói này, ý tứ đe dọa thật sự quả thật quá rõ ràng rồi.
Trong lòng ông ta vô cùng rõ ràng, vụ án như vậy, thật đúng là lập hay không lập đều được, cái gọi là dân không nâng quan không truy cứu, nói tới chính là loại án này.
Đương nhiên, vẫn còn có án này, nếu đề tới Thường Tam, cho dù “dân muốn nâng” , quan cũng có thể không lập, cũng giảm thiểu được “dân” đó lại chạy tới, cầu xin ông nội nói với bà nội hủy án, cũng đỡ phải làm cảnh sát còn muốn đắc tội với người của lão Tam.
Nhưng mà lần này, “dân” này là Ôn Thần, khiên Trưởng phòng Cơ hơi đau đầu, trong lòng nói “không lập”, ông ta thật không có gan.
Hơi sửng sốt, Trưởng phòng Cơ cuối cùng cũng đưa ra quyết định, đây là quyết định mà ngày sau khi khiến ông ta kiêu ngạo, tuy trước mắt ông ta cảm thấy có chút sỉ nhục,
- Lập chỉ cần các anh có yêu cầu này, bọn ta chắc chắc sẽ lập mà.
- Hừ, coi như anh may mắn
Trần Thái Trung theo dõi gã, oán hận hừ một tiếng, rất hiển nhiên, án này nếu như khu Hồ Tây đến lập cũng không chắc chắn, vậy tính chất càng nghiêm trọng rồi, cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, hắn căn bản không dự định báo án
Nhìn xem, án to như thế này, phân cục Hồ Tây không ngờ không lập án, có thể nghĩ mà biết hiệu suất công việc của bên cảnh sát thành phố Phượng Hoàng rồi!
Nhưng mà, Thường Tam đã có thể làm ra hành động kinh thiên đổi thuốc phiện thành xà phòng, vậy là đã nói lên gã có sức ảnh hưởng bên trong hệ thống cảnh sát, vượt xa sự tưởng tượng của mọi người, cần phải đáng giá lại lần nữa.
Bởi vậy, báo án là điều tất nhiên, đỡ phải sau này khi trên có tinh thần truy xuống, phần nhiều liên quan đến vận tác lợi ích, trong đầu mọi người đem trách nhiệm đổ hết lên trên người Đinh Tiểu Ninh, thân là Chủ tịch hội đồng quản trị của xưởng sửa xe Hợp Khí, vì cô ta lúc đó không báo án.
Đến lúc đó, nếu là phân cục Hồ Tây không làm, không phát hiện dị thường ở trong khu trực thuộc, sợ là không ít người đều ra tay: phân cục Hồ Tây công việc ngày thường rất bận rộn, chỗ đó còn là khu cũ, kinh tế không đủ phát triển, trị an nơi đây vẫn duy trì, vẫn luôn là vấn đề lớn.
Dưới loại tình huống này, Đinh Tiểu Ninh đã không báo án... vậy thực sự chẳng trách được Cục Hồ Tây, đường nhiên rồi, bước tiếp theo, cục thành phố nếu có thể cấp vài cương vị cho Phân cục Hồ Tây, nếu lại phát chút tài chính, loại khốn cục trứng chọi đá này, ít nhiều… có thể nhận được một số xoa dịu
Những điều đó đều là giả thiết, có điều, nếu thuận theo tư duy mà nói, sau khi báo án, nếu như đều không bị lập án… vậy thì cảnh sát thực sự biện hộ cũng không thể biện hộ được, hệ thống cảnh sát thành phố Phượng Hoàng, ít nhất là phân cục Hồ Tây, không ngờ đã mục nát rồi ư?
Cho nên, Trần Thái Trung thuận theo giọng điệu của Trưởng phòng Cơ. Ngụ ý khiêu khích đề xuất vấn đề, chỉ là muốn khiến đối phương thốt lên hai từ: không lập. Cứ như vậy, bài trên tay hắn, chỉ có thể thay đổi càng lờn, hắn đường nhiên vui rồi.
Đương nhiên, Trưởng phòng Cơ đã bằng lòng lập án, vậy cũng không phải là chuyện xấu gì, nếu đã lập án, vậy anh dù sao cũng phải đi phá án chứ?
Gặp may? Trưởng phòng Cơ bị hai từ này nói đến có chút rét run sau lưng, ông ta thoáng chút cân nhắc, liền hiểu lời nói này có ý gì, không hề nghi ngờ, Ôn Thần đang nhìn chăm chú Thường Tam, lại còn, mọi người cũng không ngại thuận tay quét sạch cảnh sát không nghe lời ở phân cục Hồ Tây,
Nhưng mà, cậu lấy cái gì mà đấu với Thường Tam chứ? Cái này thì y nghĩ không ra, thôi vậy, không nghĩ nữa, vẫn là tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận chương trình làm việc theo khuôn cứ đấu đá, bọn ta làm tốt công việc được giao là được rồi.
Khi ở phân cục Hồ Tây bận rộn, Thụy Viễn gọi điện thoại đến
- Thái Trung, tôi nói với Chương Đông rồi, ông ta nói phải điều tra, có điều, ông ta nói là vì cục diện yên ổn đoàn kết của thành phố Phượng Hoàng, có thể khiêm tốn xử lý thì cố gằng mà khiêm tốn xử lý.
- Vậy cậu không nói, tôi nói về tính chất liên quan đến phá hỏng mặt trận thông nhất ư?
Trần Thái Trung vừa nghe, có chút nhức đầu, không phải chứ? Tay của Thường Tam, có thể vươn tới chỗ Chương Nghiêu Đông à?
- Ông anh bên đó nói thế nào ?
- Chương Nghiêu Đông nói rồi, tình thế cố gắng khống chế, tốt nhất không cần đề cao đến phá hỏng mặt trận thống nhất
Nghe xong, Thụy Viễn có chút buồn rầu
- Ông ta là muốn đem sự việc giấu ở thành phố Phượng Hoàng, có điều, ông nội tôi đang liên hệ với Phó chủ tịch tỉnh Hứa rồi, có lẽ chút nữa là có tin rồi.
- Giữ ở thành phố Phượng Hoàng, sợ là căn bản sẽ không dùng được
Trần Thái Trung cười lạnh một câu, tức gận dập điện thoại, tất cả mọi người biết người của Thường Tam, đều có thể xác định người này có ô dù ở tỉnh.
Trên có ô dù, dưới có căn cơ kinh doanh nhiều năm ở thành phố Phượng Hoàng, cho dù mạnh như Chương Nghiêu Đông, đứng lên xử lý người này, phỏng chừng có tốn chút mưu tính.
Đương nhiên, hắn buồn bực nhất là, chuyện này dường như lệch ra khỏi dự đoán của bản thân, rất rõ ràng, khi hắn đang tính toán, xem nhẹ dục vọng che đậy ở thành phố Phượng Hoàng.
Làm một cán bộ chính phủ, Trần Thái Trung cũng thừa nhận, tương đối mà nói, xấu không truyền ra bên ngoài so với trừng trị mấy tên lưu manh ba que xỏ lá quan trọng hơn nhiều, thuận vị cũng đúng, Thường Tam vốn dĩ không phải là người thường, ông muốn che, che được sao? Sợ là càng che càng dữ dội hơn thôi
Việc này thật khiến người ta khó chịu, nhưng hắn