- Ồ, vậy gian hàng của các anh có thành tích gì?
Chủ nhiệm Hồ mở miệng ra liền hỏi đến, trước đó cô đã biết, hiệu quả thu hút đầu tư lần này của thành phố Phượng Hoàng không tồi, tuy nhiên, tình hình cụ thể vần còn chưa rất rõ ràng.
Trần Thái Trung mở miệng là sẽ thổi phồng hai câu, chỉ có điều, sau khi ngẫm nghĩ một chút, rốt cục lại cứng nhắc ngăn chặn loại ham muốn này, hắn mỉm cười lắc đầu
- Việc này... cô phải hỏi chủ nhiệm Tần, dù sao, đây đều là kết quả cố gắng của mọi người, tôi cũng không tiện đem tất cả công lao đều kéo cho gian hàng.
Khi nói những lời này, hắn rất đắc ý, quả thực là rất đắc ý, đúng vậy, đây là một tiến bộ cực lớn, ừ, tuy nhiên... Đây hình như là cố ý, chung quy còn không phải cái loại lăn lộn bình thường sẵn có trong tầm tay, anh đây không thể vì thế mà thỏa mãn.
Phản ứng này của hắn, đừng nói hắn, ngay cả Lôi Lôi cũng vô cùng kinh ngạc, đúng vậy, ấn tượng của cô đối với Trần Thái Trung rất tốt, nhưng không thể phủ nhận, hai lần hai người gặp nhau, Trần Mỗ Nhân đều biểu hiện ra khuynh hướng tương đối bạo lực, nếu không, cô cũng không thể dựa vào hai chữ “Đánh anh”, đã nhận ra hắn.
Cho nên, trong cảm nhận của Lôi Lôi, người đàn ông này rất ưu tú, nhưng tính tình cũng khá ngay thẳng, trong đầu hẳn là không có nhiều suy nghĩ vòng vo như vậy.
Nhưng lời này của Trần Thái Trung, đã dập tan nhận thức này của cô, bởi vì, làm một phóng viên cô rất rõ ràng, ở rất nhiều thời điểm, bọn quan viên chính phủ đều thích nói bốc phét trước mặt các Ông Vua phế ngôi, khiến cho cô khi đang soạn dự thảo, không thể không tiêu tốn tâm tư loại bỏ mồ hôi.
Đương nhiên, cũng có người trầm ổn. Nhưng người như thế không phải rất nhiều, bình thường chỉ ở cơ quan nhà nước tại tỉnh thành cấp một mới có thể gặp được, mà ở thành phố cấp ba, người như thế lại càng ít, hơn nữa người tầm tuổi giống Trần Thái Trung, thật sự cực kỳ ít.
Hơn nữa, lúc này lại là tình cờ gặp mặt, cũng không phải là cuộc phỏng vấn có sắp xếp, dưới tiền đề nói chuyện suồng xã. Trưởng phòng Trần không ngờ có thể chịu được không khoe khoang khoác lác, điều này làm cho Lôi Lôi có ấn tượng càng tốt hơn đối với hắn ta.
- Chúng ta nói chuyện phiếm thôi.
Cô khẳng định không cam lòng buông tay như vậy, là một nhà báo, làm sao có thể không đi khai thác tài liệu mắt thấy tai nghe chứ?
- Gian hang đó là anh phụ trách chứ?
- Ừ, là tôi phụ trách.
Điểm này Trần Thái Trung không thể phủ nhận, chỉ có điều. Nếu bắt đầu giả bộ rồi, hắn không phải tiếp tục giả bộ, vì thế, đề tài vừa chuyển. Hắn chỉ chỉ ly rượu trên tay đối phương
- Thế nào, phóng viên Lôi. Rượu này có phải thật hay không?
Đây là người ta không muốn nói chuyện. Lôi Lôi gật gật đầu. Quay đầu chỉ qua Đinh Tiểu Ninh, cười dài đặt câu hỏi.
- Trưởng phòng Trần, đây là bạn gái của anh hả? Rất đẹp.
- Không phải. Cô ta là một khách hàng của tôi.
Trần Thái Trung xoay đầu, lại nghĩ ra cái ý tưởng
- Ha ha, chú họ của cô ta, là một khách hàng lớn của phòng thu hút đầu tư chúng tôi.
- Ồ.
Lôi Lôi đảo mắt, nếu đã không thể nghe ngóng chuyện khảo sát Châu Âu, có thể tìm hiểu một chút tình hình vận hành của phòng thu hút đầu tư cũng không tồi
- Khách hàng lớn cỡ nào?
- Đầu tư Phượng Hoàng của nhà họ Gia, ừm, có thể cô chưa nghe qua…
Trần Thái Trung còn chưa nói xong, Lôi Lôi liền kinh ngạc nhìn về phía Đinh Tiểu Ninh
- Ồ? Là nhà họ Gia à, chả trách, đây thật đúng là một đơn lớn nhất năm nay của văn phòng thu hút đầu tư Phượng Hoàng các anh rồi.
Cô cũng biết? Trần Thái Trung ngẫm lại, cũng là cái lý này, đầu tư nước ngoài mấy trăm triệu, gác đến đâu cũng coi như chớp mắt, người ta lại là phóng viên, biết điều này thật sự là rất bình thường.
- Đúng vậy, cho nên chúng tôi phải phục vụ họ cho tốt thôi.
Trần Thái Trung cười hì hì gật đầu,
- Hiện tại Tiểu Ninh gặp chút chuyện, tôi đang xử lý giúp.
- Thật sao? Chuyện gì vậy?
Lôi Lôi nhìn trái nhìn phải, dựa vào trực giác của một người phụ nữ, lại thêm khả năng quan sát của một phóng viên, cô thế nào cũng không tin tưởng lắm, giữa hai người này chỉ đơn giản là quan hệ công việc, dù sao, chú ý thu thập tư liệu sống cũng là thói quen của cô.
- Không biết anh có tiện tiết lộ một phần?
- Việc này…
Trần Thái Trung vốn muốn cho chính Đinh Tiểu Ninh nói, để tăng tính chân thực của toàn bộ sự việc, tuy nhiên ngẫm lại như vậy liền đẩy cô lên nơi đầu sóng ngọn gió rồi, nhất thời lại có chút do dự.
- Thành phố Phượng Hoàng có du côn đập xưởng sửa chữa ô tô của tôi.
Đinh Tiểu Ninh cũng là rất nhạy bén, biết lúc này chính mình hẳn là biểu hiện cần căm phẫn một chút, nếu không khó tránh khỏi không hợp tình lý
- Tôi yêu cầu nghiêm trị người gây họa, chú họ của tôi cũng đã phản ánh tình hình với tỉnh rồi.
Ồ? Chủ nhiệm Hồ và Lôi Lôi vừa nghe, lập tức liền phấn chấn lên, tin tức lớn như vậy? Rất có tính tiêu biểu, cải thiện môi trường đầu tư như thế nào, bảo đảm lợi ích nhà đầu tư, vẫn chính là bài văn ở tỉnh lên giọng phải làm, mà đầu tư này đến từ nước ngoài, liền lại đề cập tới vấn đề mặt trận thống nhất của doanh nghiệp Trung Quốc ở nước ngoài rồi.
- Tiểu Ninh, có thể nói tỉ mỉ hay không?
Chủ nhiệm Hồ lên tiếng
Nói ra, Đinh Tiểu Ninh chính là một cô bé lém lỉnh, nói xong đại sự cô liền quay đầu nhìn Trần Thái Trung, ý tứ kia rất rõ ràng, tôi đã nói xong rồi, tới phiên anh đó.
Trần Thái Trung đối với những lời nói cướp lời của cô ấy, hơi có chút bất mãn, tuy nhiên hiện tại mới phản ứng lại, người ta không hổ là “Hắc quả phụ”, làm việc quả nhiên là từng tí không sót, nhưng... Chuyện này nên mở mồm như thế nào đây?
Chủ nhiệm Hồ nhìn thấy điệu bộ này của Đinh Tiểu Ninh, trong lòng nhất thời liền có vài phần rõ ràng, tuy nhiên cô đoán có chút hơi chủ quan: thành phố Phượng Hoàng đây là muốn đậy vung rồi, muốn tiêu hóa nội bộ, mà họ Trần e rằng chính là cái kẻ khuân vác để đậy vung, đến cuối cùng có lẽ… Vẫn