- Đồn trưởng Cổ cái gì vậy? Đó không phải là quỷ ư?
Cổ Hân cười một tiếng, hôm nay tâm trạng y phấn chấn, người tới trung niên có ba niềm vui lớn, thăng quan phát tài bà xã. Hôm nay, y chiếm niềm vui một cách trọn vẹn:
- Hiểu Diễm em có cái gì, cứ nói ra, Cổ Hân anh đây giúp em giải quyết.
Trong lòng chủ nhiệm Mông cảm thấy mơ hồ, Đồn trưởng Cổ biểu hiện của người này hôm nay có chút hơi quá. Tuy nhiên, nghĩ lại cũng là cái thường tình của con người. Cô lại cũng không để ý gì, ngược lại cảm thấy người này là người nội tâm, không nói ra, liền mang sự tức giận của anh em Đào gia nói một cách cẩn thận.
Hôm nay Đồn trưởng Cổ đã uống nhiều, nhưng chính cái gọi là “say rượu hiểu rõ lòng”, vừa nghe lời của Mông Hiểu Diễm, chỉ biết bản thân nên làm gì:
- Thu thập hai thằng khốn ư? Đơn giản, giao cho tôi.
- Tôi không phải là không đưa nổi tiền cho dân công khám bệnh.
Cô giáo Mông vẫn chăm chỉ giải thích nữa.
- Cũng không phải là không thu thập được hai người này, chủ yếu là, hiện tượng này, thật sự là khiến tôi căm thù đến tận xương tủy.
- Căm thù đến tận xương tủy sao? Đầu năm nay chuyện khiến cho người ta căm thù đến tận xương tủy nhiều lắm, nhưng chuyện nhỏ đó, Cổ Hân anh đây có thể cai quản được.
Cổ Hân bắt đầu nói không suy nghĩ, y liếc mắt nhìn Mông Hiểu Diễm:
- Chủ nhiệm Mông à, cô có thời gian căm thù đến tận xương tủy, chi bằng cầu nguyện Trần Thái Trung thăng chức hơn, năng lực của cậu ta lớn rồi, chuyện có thể quản lý thì cũng có nhiều.
Vừa nói, y nghiêng đầu sang một bên thử nhìn Tiểu Cầm của nhà mình:
- Anh nói đúng hay không? Tiểu Cầm?
- Quản không được thì không quản nữa sao?
Nhâm Kiều có điểm không hài lòng, làm giáo viên đều như vậy:
- Làm người dù sao cũng phải có chút trách nhiệm xã hội chứ? Ngồi nhìn lại bản thân chính là một dạng phóng túng, là không làm tròn trách nhiệm.
- Cô giảm bớt đi nhé giáo viên Nhâm.
Hôm nay Cổ Hân thật sự đã uống nhiều:
- Tôi nằm mơ cũng muốn bắt Thường Tam, nhưng, tôi không có năng lực mà, Thái Trung đủ lợi hại đó chứ? Hắn… sợ là cũng không có năng lực mà.
- Được rồi Đồn trưởng Cổ, anh bớt tranh cãi được rồi chứ?
Phó Đồn trưởng Lý nói chen vào, y uống không nhiều, đã nhìn ra tình cảm của Trần Thái Trung đối với Nhâm Kiều, tự nhiên phải mở miệng chuyển chủ đề.
- Đúng rồi, giáo viên Nhâm, đã lâu không gặp cô, gần đây đang bận gì vậy?
- Bận bvan1 sản phẩm thôi.
Lời của Nhâm Kiều vừa nói ra, theo bản năng nhìn liếc mắt nhìn Trần Thái Trung và Mông Hiểu Diễm. Vẫn may, hai người này ngược lại không để ý gì trước mắt:
- Ha ha, chỉ là tùy tiện làm chơi đó.
- Ồ! Đó là bán hàng đa… À không, đó là tiêu thụ trực tiếp mà, nên là rất có tiền đồ.
Trong lòng Phó Đồn trưởng Lý đang buồn bực, làm thế nào mới có thể cần Thái Trung hỗ trợ chứ. Vừa nghe vậy, vội vàng tới làm quen, y vẫn rất quen đối với kiểu bán hàng đa cấp này.
Rõ ràng, giáo viên Nhâm ngay trước mắt, hẳn là khá mê muội đối với điều này. Y cười sảng khoái:
- Tôi đã nghe nhiều người nói rồi, đúng lúc, chú hai của vợ tôi muốn tôi vào tuyến dưới của chú, tôi đang do dự…
- Như thế này nhé, tìm ngày không đúng dịp đâu. Hôm nay nếu đúng dịp, tôi làm tuyến dưới của cô, dù sao cũng là cùng sản phẩm, vào bên của ai cũng giống nhau cả
- Tôi là Rubi đấy.
Nhâm Kiều vừa nghe thấy, vừa đúng lúc lấy tinh thần:
- Vào bên tôi khẳng định mạnh hơn người khác, điểm khởi đầu thì cao hơn người thường.
Phó Đồn trưởng Lý đâu thèm quan tâm được ru-bi hay là ngọc lục bảo của cô. Y chỉ là muốn tìm cái cớ lấy lòng Trần Thái Trung. Vừa nghe vậy, hắn gật đầu cười hì hì:
- Được rồi, tôi mua trước mười nghìn sản phẩm.
Trần Thái Trung nghe xong câu này, nhìn Nhâm Kiều, lại nhìn nhìn Phó Đồn trưởng Lý, nhất thời có điểm không biết thế nào là tốt, một lúc lâu mới lắc đàu cười cười:
- Ha ha! Lão Lý anh không cần để ý cô ấy, trò chơi bán hàng đa cấp này… hại người đó.
- Trưởng phòng Trần, anh nói như vậy thì không có ý nghĩa gì.
Phó Đồn trưởng Lý trừng mắt nhìn hắn. Mặc dù có chút điệu bộ, nhưng biểu cảm vẫn rất đúng chỗ:
- Chuyện của tôi và Tiểu Nhâm, anh quản lý ít thôi.
Y đã sớm nghĩ rõ tới nhân quả, trước lúc trước y đưa tiền cho Trần Thái Trung, người ta không thu tiền của y. Mặc dù y cũng rất cảm động, nhưng không tránh được nghi ngờ đối phương làm việc không chuyên tâm. Trước mắt Nhâm Kiều này, mặc dù nói tới, dường như quan hệ với Trần Thái Trung không tốt, nhưng Lão Cổ ngày trước đã nói, cô giáo này dường như có qua lại với Trần Thái Trung.
Anh có thể từ chối tôi, nhưng tôi có thể đi đường vòng mà. Phó Đồn trưởng Lý thực sự không tin điều gian ác này. Tôi không tin, trên thế giới này có món quà không gửi đi được. Dù sao, tôi làm tuyến dưới đó, thường thường cùng tuyến dưới báo cáo một ít công việc, cổ vũ bên ngoài, cũng không tin cô giáo Nhâm không giúp đỡ tôi.
Đây chính là cái được gọi là cơ hội, cơ hội sẽ xuất hiện trước mặt mỗi người, nhưng có thể cảm nhận được hay không, có thể nắm giữ được hay không, thì cần xem nhận thức của mỗi người, đúng là cái gọi là “trên đời không có việc gì khó chỉ sợ lòng người”
- Hừm!
Trần Thái Trung lắc đầu, hắn cũng cảm nhận được ý mà Lão Lý nịnh hót, chỉ là, Nhâm Kiều đang cao hứng. Hôm qua hắn lại lạnh nhạt với hai người này, nhất thời cũng không dám nói lên lời ngăn cản.
- Đúng rồi! Thái Trung, chuyện của Thường Lão Tam, nên làm thế nào? Ngày mai bổ nhiệm của tôi sẽ được đưa xuống
Cổ Hân uống tới mức phê phê rồi, lại là cảnh tượng này, y luôn canh cánh trong lòng với Thường Tam:
- Tôi chỉ sợ tìm phiền phức với y.
- Lão Cổ Lão Cổ!
Trần Thái Trung chau mày, có chút không kiên nhẫn. Tuy nhiên, người ta vui vẻ, uống ra như vậy, hắn cũng không có biện pháp tích cực.
- Thật sự là vậy. Ép uống hai vại, anh không biết là chuyện xảy ra thế nào ư, hôm nay người ta là vì anh thăng chức tới chúc mừng, nói những điều đó cũng không được gì? Giúp