“Cậu có thể đảm bảo lời cậu nói là thật chứ?”
Chỉ thản nhiên nói câu đó, cách điện thoại, Trần Thái Trung đều có thể cảm nhận được áp lực của Bí thư tỉnh ủy bên đó truyền tới.
Kỳ thật, Mông Nghệ đối với khẩu khí của hắn, cũng coi như tương đối thật thà thậm chí hòa ái, nhưng, làm được đến cấp bậc chức quan này, đối với chuyện gì nghiêm túc, khi giơ tay nhấc chân, đều có thể cho người ngoài áp lực rất lớn.
Cái này cũng không phải nói người ngoài mà là tự mình hù dọa mình, sự thật quả thật như thế, nguyên nhân không có khác, kẻ bề trên tự tin cho phép: nếu anh lừa dối tôi, coi chừng cái giá phải trả!
Tuy nhiên, gã đụng vào Trần Thái Trung, coi như gã bất hạnh, Trần mỗ đương nhiên dám vỗ ngực
- Bí thư Mông, tôi dựa vào tính Đảng đảm bảo, lại còn, cái tên khốn Thường Tam, bây giờ đang ở thành phố Tố Ba!
Tính Đảng đảm bảo, Bí thư Mông nếu mà biết, người này đến đơn xin vào Đảng cũng là người khác làm thay, không biết có vẻ mặt như thế nào đây?
- Tốt lắm, tôi biết rồi, chuyện này cậu làm tốt lắm
Mông Nghệ còn thản nhiên nói giọng điệu đó, trực tiếp cúp điện thoại.
Chó, thật chẳng có lễ phép gì! Trần Thái Trung nói thầm một tiếng, lại cũng không quan tâm so đo nhiều, hắn bây giờ bắt đầu do dự, tối nay, mình có nên đi Tố Ba hay không?
Thời điểm mấu chốt, Trần mỗ thường xuyên đọc “Nhật báo Thiên Nam”, bổi dưỡng tính mẫn cảm phát huy tác dụng to lớn, trên thực tê, loại mẫn cảm này hắn không thiếu khuyết, nhưng từ trước đến giờ hắn đều dùng không đúng chỗ.
Mông Nghệ nói, mình làm không tồi, vậy thì tức là nói, hướng gió của sự việc, là phải thay đổi rồi, trong tay hắn cầm cục pin, bắt đầu cân nhắc nên gọi điện thoại cho ai.
Ừ… không đúng, pin? Chết tiệt, chuyện đã làm xong xuôi rồi, ngươi giờ mới thò đầu ra, hắn nhất thời dở khóc dở cười, đều là chuyện gì thế này vậy.
Đoàn Vệ Hoa, là phải gọi điện thông báo một tiếng, bất luận thế nào. Hắn nợ Chủ tịch thành phố Đoạn, Chương Đông… thì miễn vậy, chết tiệt, thời khắc quan trọng chính là ông giở trò xấu.
Vương Hoãnh Vĩ… thật không muốn gọi điện cho ông ta, có điều, người ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ, lại còn, Cục trưởng Vương sau lưng chiếu cố không ít, tuy trong lòng Trần Thái Trung hiểu rõ, Cục trưởng Vương không thích mình, nhưng thể diện của Mông Hiểu Diễm và Đường Diệc Huyên, chính mình phải nể à
Sau khi gọi điện thông báo cho Dương Thiến Thiến, Trần Thái Trung bắt đầu cân nhắc, nên nói thế nào với Vương Hoành Vĩ, có điều hắn lại nghị, tôi chịu thông báo cho ông, đã không làm ông thất vọng rồi, còn nói phương thức phương pháp gì chứ?
- Cục trưởng Vương? Tôi Trần Thái Trung, cái này, tôi có chút việc, muốn báo cáo chút với Cục trưởng Vương
Thời khắc quan trọng, ý đồ ác ý của ai đó lại phát tác.
Vương Hoành Vĩ hiển nhiên nghĩ sai ý của việc hắn gọi điện thoại tới. Nhẹ giọng trả lời
- Cậu cùng đừng báo cáo với tôi nữa, hiện tại tôi còn đang giúp cậu đè xuống, mau chóng kết nối với Thường Tam một chút là xong, nếu là đi điều tra nữa, nội tình Hợp Lực, chắc sẽ bị lật tẩy hết.
Hóa ra, chuyện nhà máy sửa xe Hợp Lực này, vốn dĩ không giấu được người, Cục trưởng Vương thoáng có điều tra chút ít, trong tai liền nghe nói, chuyện thiên hạ từ trước đến giờ sợ hai chữ “nghiêm túc”. Trên đời này làm gì có bức tường nào ngăn được gió lùa qua chứ?
Chỉ có điều, người biết, không có lý do nhất định xuống tay mà thôi, tuy cũng có người cũng muốn phanh phui việc này, có điều nhất thời tìm không ra chứng cứ, mà Vương Hoãnh Vĩ bên này trước mắt còn giúp đè xuống, trong thời gian ngắn cũng không sợ phát sinh chuyện gì.
- Ồ, vậy cảm ơn Cục trưởng Vương quan tâm
Trần Thái Trung cười nhẹ một tiếng, càng phát giác bản thân gọi cuộc điện thoại này là đúng
- Tuy nhiên, lúc nãy tôi gọi điện cho Bí thư Mông, dường như… dường như hướng gió này, phải thay đổi à…
- Hừ
Vương Hoành Vĩ nhất thời thở ra một lượng khí, hồi lâu mới tiếp tục nói
- Thái Trung, gió gì? Tôi đối với cậu vẫn rất tốt, vừa rồi bổ nhiểm của Cổ Hân mới ban ra, ừ, Lý Nãi Nhược cũng đề bạt thành đồn trưởng
- Ừ, cái này tôi biết, cái này tôi cũng không nói ai cả, chỉ nói với mình ngài?
Ân tình thuận nước giong thuyền,Trần Thái Trung càng phải bán
- Cái này… Bí thư Mông chỉ nói, chuyện này tôi làm tốt lắm, những cái khác, tôi cũng không rõ lắm.
Những lời nên nói, có thể nói đến đây, Trần mỗ kỹ xảo nói chuyện bây giờ, có tiến bộ nhảy vọt, ai ngờ, điện thoại bên đó lập tức có phản ứng lại.
- Thật là… hướng gió thay đổi rồi
Vương Hoãnh Vĩ thấp giọng thì thào nói, ông ta biết rõ thủ đoạn làm việc của Mông Nghệ, trong tình hình chung, Bí thư Mông rất ít tỏ thái độ gì, nhưng khi cần ra tay thì không chút do dự, một chiêu công phu chế ngự địch, dùng đến xuất thần nhập hóa.
Cũng chính là bởi vì như thế, tuy rằng Mông Nghệ thường ngày làm việc tính không ương ngạnh, nhưng rất ít người muốn thử khiêu chiến quyền uy của ông ta, người như thế một khi ra tay, căn bản không cho người có cơ hội hóa giải.
Mà lúc này, Mông Nghệ không ngờ phá lệ tỏ thái độ, nói Trần Thái Trung làm việc tốt, như vậy, việc tiếp theo đây phát triển theo hướng nào, quả thực không cần giải thích.
Nghĩ một chút, Vương Hoành Vĩ vẫn không dám tin, không phải ông ta cảm thấy Trần Thái Trung không đáng tin, thật sự là, có liên quan đến chính bản thân ông ta.
- A, Thái Trung, Bí thư Mông quả thực khen cậu? Cậu đừng đùa với tôi đó nha.
- Sặc, ngài sao thế?
Trần Thái Trung tặc lưỡi, tuy cũng không phải là tức giận, bởi vì hắn đã rất hiểu rõ Vương Hoành Vĩ là kiểu người thế nào rồi
- Tôi nói với ngài, là Mông Nghệ chủ đông muốn tôi liên hệ với ông ta, nếu không tin, ngài có thể gọi điện hỏi Hiểu Diễm.
- Ha ha, tôi yên tâm, cảm ơn cậu, tôi không tin được ai, chẳng nhẽ không tin