Ừ? Anh giúp tôi hỏi người khác?
Nghe vậy, Trần Thái Trung lập tức cảnh giác một chút, mình đây là... đang bị Vương Vĩ Tân dắt mũi sao?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại cảm thấy chuyện Dương Nhuệ Phong tùy ý cưỡi lên đầu lên cổ mình cũng không phải là chuyện lớn gì, cuối cùng lại mỉm cười gật gật đầu.
- Ha ha, vậy phải cảm ơn phó chủ tịch thành phố Vương rồi. Tôi đang muốn tìm hiểu thêm về phương diện kinh tế học, nếu như anh có thể dành chút thời gian chỉ dạy, tôi đương nhiên là rất vui rồi!
Trong lúc nói chuyện, cái tên Dương Nhuệ Phong đã bị hai người họ thoải mái bỏ qua một bên. Trần Thái Trung dĩ nhiên không muốn để lộ tài năng, còn Vương Vĩ Tân lại luôn muốn làm thật tốt mục tiêu của mình.
Mục đích của Phó chủ tịch thành phố Vương đã quá rõ ràng. Tuy nhiên, không muốn để ý đồ của bản thân quá lộ liễu nên ông ta đã nói nhiều vấn đề khác nữa, ví dụ như nói về hiệu trưởng Mông Đại của Thập Trung.
Một trường học lớn chưa chắc đã tốt như vậy. Làm hành chính và dạy học , đó đơn thuần là hai khái niệm. Vì không muốn cho Mông Hiểu Diễm gặp cản trở, bước tiếp theo phó thị trưởng thành phố Vương dự định đem phó hiệu trưởng của Thập Trung điều đi chỗ khác, làm cho Mông Hiểu Diễm phát huy được toàn năng lực.
- Như vậy... được chứ
Trần Thái Trung nghe vậy líu lưỡi không nói lên lời, trong ấn tượng của hắn, Mông Hiểu Diễm thực sự không phải là nhân tài làm quản lí gì cả:
- Vậy công việc hành chính hằng ngày của Thập Trung sẽ làm như thế nào?
- Hả, việc đó cậu cứ yên tâm đi.
Vương Vĩ Tân khẽ cười một tiếng, hắn có ý muốn làm quan hệ của hai người tốt hơn, do đó lời nói có chút sâu sắc:
- Ở đâu cũng có nhân tài bị mai một, Thập Trung nhiều giáo viên như vậy, chắc chắn có người không thích chủ nhiệm trước đây.
Hoàng Cường trước đây nắm hết mọi quyền hành. Chuyện này gần như là chọc người rồi. Lúc này Vương Vĩ Tân làm như vậy, nói trắng ra chính là muốn cho Mông Hiểu Diễm thừa dịp quyền lực trường học đang để trống, xây dựng đội ngũ riêng ình, như vậy Mông Hiểu Diễm mới có thể mới tạo được uy tín ở trong trường.
Nếu đã tiễn phật thì phải tiễn ðến Tây Thiên. Rõ ràng, phó Chủ tịch thành phố Vương cố ý xử lý tốt những liên quan đến chuyện này cũng là muốn cô giáo Mông lĩnh ân tình .
- Đúng vậy.
Trần Thái Trung gật gật đầu. Trong lòng lại cảm thấy kì quái. Chuyện này anh ta không nói với Mông Hiểu Diễm, lại nói hết với mình làm cái gì đây? Chẳng lẽ là muốn thông qua mình để biểu đạt chút thiện ý?
Khi hắn đang suy nghĩ chuyện đó thì Mông Hiểu Diễm gọi điện thoại tới, hỏi hắn đang ở đâu. Trần Thái Trung thành thực trả lời:
- Đang ở nhà chứ đâu nữa. Anh đang cùng mẹ xem tiết mục lễ hội Nguyên Đán. Đúng rồi, phó Chủ tịch thành phố Vương cũng đang ở đây đấy, em có muốn nói gì với phó Chủ tịch thành phố không?
- Không có, hắn mỗi ngày đều phải gọi điện thoại rồi.
Mông Hiểu Diễm còn chưa nói xong thì phó Chủ tịch thành phố Vương đã cười hì hì giơ tay muốn tiếp điện thoại.
- Ha ha, là hiệu trưởng Mông sao?
Á, người ta không muốn tán gẫu với mình sao. Trần Thái Trung sửng sốt một chút. Nhưng vẫn nói một câu vào di động:
- Hiểu Diễm, phó Chủ tich thành phố Vương có một vài suy nghĩ mang tính chỉ đạo đối với công việc của em. Anh cảm thấy sẽ giúp em nhiều đấy, em chờ chút nhé..
Cái gọi là hoa kiệu hoa tử nhân sĩ nhân, người ta đường đường là phó Chủ tịch thành phố đã vươn tay ra rồi, hắn còn muốn ôm điện thoại không đưa hay sao?
Khó khăn lắm phó Chủ tịch thành phố mới nói chuyện xong, Trần Thái Trung lại nhận điện thoại, cô giáo Mông nhẹ nhàng làm nũng, muốn hắn tối nay phải qua nhà cô:
- Hôm qua với hôm trước anh đều không đến, qua hai ngày nữa, cái gì đó của người ta sắp đến rồi...
- Được rồi, được rồi.
Trần Thái Trung gật đầu cười cười
- Ha ha, công việc này, hãy giao cho anh đi, vừa lúc ngày mai anh còn có chuyện muốn bàn bạc với em...
Khi Vương Vĩ Tân rời khỏi nhà Trần Thái Trung, trong lòng ông ta rất thỏa mãn, bởi vì, ông ta chẳng những thành công trong việc tác động vào quan hệ của Dương Nhuệ Phong và Trần Thái Trung, khiến hai người xung khắc như nước với lửa, mà quan trọng hơn chính là, hắn phát hiện được quan hệ của hiệu trưởng Mông và Trần Thái Trung quả thực là không bình thường.
Tuy nhiên... Rất kì lạ là, nhà của Trần Thái Trung rõ ràng là chẳng khá giả gì, nhưng không biết hắn như thế nào lại khiến cho Mông Hiểu Diễm đối với mình một lòng một dạ như thế? Đầu năm nay, thật là chuyện kì lạ gì cũng có.
Anh ta vừa đi, mẹ của Trần Thái Trung cuối cùng cũng có dịp nói chuyện với con trai mình.
- Vương Vĩ Tân không phải là tham quan sao? Nghe nói hắn đã bị cách chức rồi phải không? Con cùng hắn sao lại thân quen như vậy?
- Tham quan ư? Con không có nghe nói đến.
Trần Thái Trung lắc đầu:
- Tuy nhiên, hắn chắc chắn không phải tham quan lớn nhất. Mấu chốt là, hắn tham thì sao chứ? Nếu như có năng lực, tham một chút cũng chẳng sao? Cũng không phải lăn lộn vì cuộc sống tốt hơn sao?
- Ai, Thái Trung, con đang nói cái gì vậy?
Mẹ Thái Trung nghe vậy liền nhéo lỗ tai hắn giáo huấn. Giáo huấn cho đến khi Trần lão gia về nhà vẫn chưa hết:
- Tóm lại, con ít kết giao với những loại người đó, con cũng không được làm tham quan đấy...
- Được rồi, được rồi, bà đã nói xong chưa? Con nó khó khăn lắm mới về nhà một lần.
Bố Trần Thái Trung lên tiếng, ông quay đầu nhìn Trần Thái Trung:
- Đừng nghe mẹ con, chúng ta giấu cái tham của mình đi một chút, bớt tham chút ít là được. Đầu năm nay, con không tham thì sẽ dễ chọc giận người khác đấy...
Chịu thua với hai bố con ông rồi! Trần Thái Trung tức giận đứng dậy:
- Được rồi, con đúng lúc có hẹn với mấy đồng nghiệp, buổi tối chơi mạt chược, không từ chối được. Thôi, con đi đây.
- Đánh lớn không ?
Hắn trước khi ra khỏi nhà còn nghe được tiếng cha hỏi với theo sau...
Tình hình chiến đấu vào đêm nay, chuyện đó không cần nhắc đến . Tóm lại, Trần Thái Trung 8h30 hôm sau mới tỉnh lại, Mông Hiểu Diễm khỏa thân ôm hắn, Nhâm Kiều thì ở phòng bếp làm bữa sáng.
Gần đây giáo viên Nhâm không còn bận