Nhưng lần này Đường Diệc Huyên cũng không phòng bị Trần Thái Trung, bởi cho đến bây giờ trước mặt cô hắn đều tỏ ra là người khá điềm đạm, và nụ hôn bất ngờ vừa rồi đã làm cô không kìm được bật ra một tiếng “a”, thân mình cô lúc đó nhất thời tê dại, đứng ngốc tại chỗ.
- Haha… có chút nắm không được chặt
Trần Thái Trung thấy phản ứng này của cô nhất thời có chút mềm lòng, nhưng lại sợ cô tức giận không biết làm gì hơn đành lùi thân mình ra sau, ngượng ngùng cười cười:
- Em là cô gái xinh đẹp nhất mà anh đã từng gặp
Đúng vậy, là cô gái xinh đẹp nhất nhưng không phải là tiên nữ.
- Anh cư nhiên lại dám làm như vậy với tôi?
Đường Diệc Huyên phải mất một lúc sau mới lấy lại được tinh thần, quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt đã ửng đỏ nhưng khóe miệng lại như hàm chứa ý cười:
- Anh, anh không hỏi ý kiến của tôi trước sao?
Mẹ kiếp, Trần Thái Trung không chịu nổi vẻ mặt này của cô, bởi vì hắn cảm thấy vẻ mặt này của cô dường như ẩn chứa chút khinh miệt, không được, hắn lại đem mình trầm luân rồi, hắn liền không do dự ôm lấy cô, đặt lên trán cô một nụ hôn nồng cháy:
- Không hỏi chính là không hỏi…
Đường Diệc Huyên không giãy dụa cũng không phản kháng, ngược lại cô còn khẽ nhắm hai mắt lại, cả thân mình như ngả hướng về phía ngực hắn, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Cô khép chặt hai mắt, lông mi dài rung rung. Lòng Trần Thái Trung cũng rung động theo, bất giác hôn lên mí mắt cô.
Đường Diệc Huyên vẫn như trước không có phản ứng gì, chỉ có khuôn mặt cô là ngày càng ửng đỏ mà thôi.
Chuyện đã đến mức này thì một là không làm, hai là đã làm thì làm đến cùng, Trần Thái Trung tâm đã quyết liền tiến hướng về phía đôi môi đỏ mọng tươi thắm của cô, vươn đầu lưỡi cố khiêu mở khớp hàm đang khép chặt của cô.
Chỉ có điều lần này Đường Diệc Huyên lại không chịu phối hợp, cô cắn chặt hàm cố né tránh đầu lưỡi của hắn. Nhưng điều đó lại khiến Trần Thái Trung thêm kích động, hai tay hắn nắm chặt khuôn mặt cô, ngoan cường cố gắng làm bước đột phá cuối cùng.
- Không muốn
Tại thời khắc mấu chốt, hai cánh tay lạnh lẽo nhỏ bé của Đường Diệc Huyên cũng phát huy được công dụng, hai tay cô gắt gao đẩy ngực hắn ra, cả thân hình cũng bắt đầu vặn vẹo. Bởi vì thường xuyên rèn luyện nên khí lực của cô so với người thường lớn hơn rất nhiều.
Trần Thái Trung đối với cô vẫn có chút thương tiếc, nhìn thấy cô dùng sức giãy dụa như vậy, hắn rất sợ chính mình giữ chặt sẽ làm cô bị thương, hơn nữa hắn cũng không muốn làm ra cái loại chuyện cưỡng gian sỉ nhục này, vì thế chỉ đành buông lỏng tay.
- Hiểu Diễm thì phải làm sao bây giờ?
Cảm giác được lực đạo trên tay hắn thoáng nhẹ. Đường Diệc Huyên giãy dụa cũng không kịch liệt nữa, nhưng ánh mắt cô vẫn nhắm chặt như, u oán hỏi:
- Anh định đem cô ấy đặt ở vị trí nào đây?
Nghe như vậy Trần Thái Trung lại càng kích động, cánh tay hắn càng thêm lực, Đường Diệc Huyên và Mông Hiểu Diễm trên danh nghĩa tuy là hai mẹ con, chính mình đã kiểm chứng lời nói của Đường Diệc Huyên… nhưng cho dù không phải là mẹ con ruột, không quan trọng lắm nhưng với thân phận này thì cũng thực quá rối loạn.
Chính trong lúc hắn sửng sốt nhất thì Đường Diệc Huyên đã rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, mở to mắt. Cô chuyển thân lui về sau, trên mặt lại lộ ra nụ cười trêu tức. Nhưng hai má đỏ bừng vẫn chưa hết khiến cho nụ cười này của cô càng tăng thêm chút mờ ám:
- Anh cái đồ tồi, tự nhiên lại dám chiếm luôn cả tôi?
Thấy cô không thực sự tức giận, lòng Trần Thái Trung liền thấy nhẹ nhõm đi nhiều, hắn lại cười cười, mồm mép lém lỉnh:
- Haha, chỉ là kích động, ừ… nhất thời kích động thôi mà.
Có thể thấy EQ, cũng không phải là dựa theo tu luyện mà đạt thành, nếu hiện tại hắn xuống tay cưỡng ép, cũng không biết sẽ tạo ra hậu quả gì, nhưng đáng tiếc người trong cuộc cũng không dám khẳng định.
- Kích động?
Đường Diệc Huyên hừ lạnh một tiếng, nhưng lại là hỏi sang chuyện khác:
- Hiểu Diễm ngủ với anh… uhm, có chuyện đó không?
- Có chứ, nếu không thì tôi làm thế nào để giúp cô ta chữa bệnh đây?
Trần Thái Trung cười hì hì gật đầu, lại bắt đầu suồng sã nói:
- Không gạt em đâu, chỉ có làm tình cùng cô ta thì mới chữa khỏi bệnh cho cô ta được, cũng giống như chuyện dạy em phân biệt ngọc vậy, chúng ta cùng ân ái thì mới được.
Trong giây lát hắn cảm thấy da mặt mình có chút dày thêm thì phải, mọi người xem, những lời này hắn cũng có thể nói ra được, có thể thấy được chỉ số cảm xúc gần đây của anh đây không phải là ngày càng tăng sao.
Tên quỷ này chính là căn bản không nghĩ tới, lúc này nếu như hắn làm càn mà nhảy bổ lên, làm chuyện cưỡng ép thì tuyệt đối là không có chuyện sau này sẽ hối hận, nhưng, loại phán đoán và hành động này mới thể hiện rõ chỉ số tình cảm chân chính, mà cũng không biết được hắn phải chịu đựng bao nhiêu đi.
- Vậy anh không được đụng vào tôi, cô ta cũng đâu phải đồ vật gì, tôi không muốn!
Theo bản năng, Đường Diệc Huyên phản ứng kịch liệt, chỉ có điều, trong giờ khắc đó, cô cũng không có biểu hiện yêu thích giống với Mông Hiểu Diễm, mà ngược lại là cho người ta một loại cảm giác “Căm hận”.
- Được rồi, được rồi.
Trần Thái Trung giơ hai tay lên, bất đắc dĩ gật đầu:
- Như vậy, chị Đường, lần trước tôi đưa chị mấy thứ kia, chị có vừa lòng không? Muốn tôi lại mang tới nữa không?
- Anh cái tên quỷ xấu xa này
Đường Diệc Huyên dường như phát hiện ra chính mình có chút dao động, ngay sau đó, trên mặt cô lại dâng lên sự lãnh đạm, cười nhạt:
- Nội y lần trước anh đưa tặng, size không vừa cho lắm, lần này tôi muốn thứ khác.
- Được, vậy cô tùy ý chọn đi
Trần Thái Trung vung tay lên, lại xuất hiện ra bốn năm cái hộp
- Không vừa tôi lại mang cái khác đến cho…
- Tôi muốn học anh cái này…
Đường Diệc Huyên cũng không thèm nhìn tới