So sánh với những khu đô thị mới ở các thành phố khác, khu đô thị mới ở thành phố Phượng Hoàng có phần kỳ quái. Ở thành phố này có hai khu đô thị mới, trong đó khu Tây Nam thật là náo nhiệt, còn khu Đông Nam thì phát triển không được tốt lắm. vì thế ủy ban quản lý khu này sắp tới sẽ bị giải tán, giao cho phòng quy hoạch quản lý, sau đó sẽ thành lập lại ủy ban.
Nói cách khác, đây là nơi Trần Thái Trung sắp về công tác, phòng quy hoạch cũng chỉ khác cái tên mà thôi, chẳng khác gì ủy ban của khu này.
Cậu Nhâm Kiều là Thái Đức Phúc còn nhà hàng có tên là “Hoa Anh Thảo”. Cái tên này của nó trùng với tên của một loài hoa. Nhà hàng này cũng chỉ cách phòng quy hoạch hơn năm trăm mét. Mặt tiền của cửa hàng không thể coi là nhỏ được, tới bốn trăm thước vuông, tòa lầu hai tầng được trang hoàng rất hợp mắt, nhìn qua đúng là bỏ rất nhiều công sức.
Nhâm Kiều cùng với Trần Thái Trung ngồi xuống giữa một đám ông già bà già. Điều này khiến cho dự tính nói chuyện của phó chủ nhiệm trở nên khó khăn: Ta cùng với bọn họ, hẳn là khác nhau chứ?
Có thể nhận ra Nhâm Kiều rất được yêu thương. Các lão nhân thân thiết tiếp đón cô, sau đó bọn họ tiếp tục nói đến “Chuyện cũ ngày xưa”
Phó chủ nhiệm Trần thì bị họ lơ đi.
Nói lơ đi thực ra cũng không phải cho lắm. Lâu lâu thì cá biệt có một hay hai ông già quay đầu nhì hắn, giống như là đang nhìn con rể vậy khiến cho Trần Thái Trung cảm thấy bực bội khó kìm chế được. Sớm biết thế này thì hắn đã không tới!
Hắn đã mờ mờ đoán ra tâm tư của Nhâm Kiều. Tuy nhiên gặp phải tình huống này chẳng lẽ hắn lập tức đứng lên bỏ đi hay sao?
Không bao lâu sau, rượu thịt và thức ăn đã được bày lên. Trần Thái Trung nhân cơ hội này rời khỏi phòng, lén lút nói với Nhâm Kiều.
- Tôi nói này hai người trẻ tuổi chúng ta ở đây không được tự nhiên phải không?
- Người khác, tôi cũng không biết.
Nhâm Kiều thấp giọng trả lời:
- Cả bàn này đều là thân thích…
Nói xong bàn tay cô lại duỗi ra, lén lút nắm lấy tay của Trần Thái Trung.
- Được rồi, lúc này cậu kìm chế một chút được không?
Hai người bọn họ đang lén lút như vậy bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào, tranh cãi ầm ĩ vang lên.
- Để tôi đi xem.
Trần Thái Trung không ngồi yên được. Hắn vốn không phải là người thích xem náo nhiệt tuy nhiên hắn ở chỗ này cảm thấy thực sự rất là khó chịu.
Nhâm Kiều liền đi từ phía sau ra, nói vài câu với các lão nhân rồi cũng từ từ đi ra khỏi phòng.
Đại sảnh trở nên hơi náo nhiệt. Bốn năm cảnh sát đang đứng đó, còn có mấy người trung niên mặc thường phục đang đuổi khách ra ngoài.
- Được rồi, được rồi, nơi này sẽ bị ngừng kinh doanh, những người đang ăn ở đây đi ra nơi khác mà ăn.
Có người không chịu đứng lên thì lập tức bị sát đi tới với một thái độ không tốt.
- Thế nào, còn muốn chúng tôi mời anh đi ra ngoài phải không?
Cậu Nhâm Kiều là Thái Đức Phúc có dáng người thấp lùn và rất mập mạp. Cho dù người ngoài không biết là ông mở khách sạn nhưng thấy dáng người này thì cũng đoán được tám chín phần mười.
Một mặt ông thầm tính toán một mặt nở một nụ cười thật tươi, hướng về phía người trung niên ba mươi tuổi đứng đầu giải thích:
- Không phải là còn ba ngày nữa sao? Hôm nay vẫn chưa hết hạn mà…
Hóa ra “Hoa Anh Thảo” chưa được phòng giải tỏa cấp giấy phép mà cậu của Nhâm Kiều đã sốt ruột khai trương làm ăn thì trách làm sao được việc cảnh sát đến niêm phong cửa lại.
Tuy nhiên nói ông giải quyết giấy phép này cũng không tốt cũng không hoàn toàn đúng. Cửa hàng này bị sự giám thị của cả hai nơi. Hoa Anh Thảo đã đã có giấy phép chứng nhận của phòng giải tỏa nhưng về bên phân cục công an Hoành Sơn thì giấy phép vẫn chưa hoàn tất.
Người của phân cục đã nhắc nhở ông chủ Thái nội trong vòng mười ngày phải làm được toàn bộ giấy phép kinh doanh. Có thể ông chủ Thái không quen biết người của phân cục Hoành Sơn nhưng ông cho rằng vài ngày nữa mới hết hạn, với lại ngày khai trường đã định trước, không thể nói là “không có giấy phép kinh doanh”
Theo lý thuyết, đây là chuyện không có gì trở ngại.
Người trung niên liếc mắt nhìn ông chủ Thái một cái, thản nhiên giải thích.
- Đúng thế, còn ba ngày nữa, tuy nhiên, hôm nay liên hiệp chấp hành pháp luật kiểm tra toàn thể, coi như là ông gặp phải xui xẻo.
Thái ông chủ mạt một bả tỏa sáng não trên cửa, hãn như chảy ra, hắn mọi nơi đánh giá