Vừa nghe lời này của Trần Thái Trung, Tổng giám U Mộng đột nhiên tức giận lên:
- Anh nói bậy, lúc đó tôi không nói như vậy…
- Hiện giờ ắt hẳn anh sẽ không thừa nhận rồi.
Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục nói tiếp. Cái gọi là để trống, đó là một thứ cảnh giới, mấu chốt là, chỉ cần một hai câu như vậy là đủ rồi.
- Thái độ của họ, tôi có thể chứng minh.
Khương Thế Kiệt nghe thấy chị Đường kia lại là chị dâu của Mông Nghệ, nhất thời liền hứng thú lên, ha ha, lần này đúng là lời to rồi.
Tai nghe được cuộc tranh cãi này, anh ta cũng ngồi không yên, thừa cơ hãm hại ai lại không biết chứ? Hắn đưa tay lên chỉ Tô Vệ Đông:
- Lúc nãy chị Đường một lần nữa từ chối hắn, sau đó… Hắn mắng chị Đường là người đàn bà hư, không muốn nể mặt, không chỉ có tôi, rất nhiều người đều nghe thấy.
Đây là lời nói thật, ai cũng không dám phản bác, trong không gian yên lặng, Trần Thái Trung lại tiếp lời nói:
- Cục trưởng Vương, tôi cho rằng, họ tuyển diễn viên này, động cơ đáng để nghi ngờ. Cái gọi là buôn bán không thành nhưng tình nghĩa vẫn còn, bị người ta từ chối rồi, cũng không có đạo lý nào gọi là đe dọa, hay lànhục mạ chứ?
Hắn cảm thấy cái công ty này không đàng hoàng cho lắm, nhưng mà, những lời này được nói ra trước mắt, cũng chỉ có ý chụp mũ thôi. Tờ giấy trên tay của cục trưởng Vương, hắn đã cố gắng mà xem rồi, nhưng tờ giấy đó và ánh mắt của hắn, gần như là song song, Thiên nhãn có lợi hại đến mấy, cũng không thể nào chuyển hướng được.
Cho nên, hắn thật sự không biết tờ giấy đó đã viết những gì.
Vương Hoành Vĩ nghe được những lời này, trong lòng hơi đắc chí. Không hề nghi ngờ, căn cứ xác thực của Trần Thái Trung, lại thêm một bước chứng minh sự thật công ty Hoa Vũ ép buộc phụ nữ bán dâm. Do đó, khi hắn nhìn thấy ánh nhìn bất mãn của Nhung Diễm Mai, không hề dựa theo ám chỉ của cô ta để ngăn chặn Trần Thái Trung phát ngôn, thế là quay sang nhìn cảnh sát nữ:
- Tiểu Chu, ghi lại… Đây cũng là tài liệu trực tiếp.
Trên thực tế, Thư kí Nhung đã cảm nhận được, trận bão táp này, dường như cô ta đã không thể nào khống chế được nữa, nanh vuốt sắt bén của Vương Hoành Vĩ từng bước dần lộ ra. Thậm chí, tên họ Tô kia định mua chuộc quan hệ trong tỉnh, đều bị tên họ Vương chặn lại hết.
Sự việc này, đã không còn đơn giản nữa rồi. Là một Bí thư Đảng Ủy, cô hết sức nhạy cảm đối với chuyện này. Đổi lại lúc bình thường, nếu ai nói một câu với Vương Hoành Vĩ
- Tôi có quan hệ khá tốt với ai đó trong tỉnh.
Ít ra Vương Hoành Vĩ phải hết sức nghiêm túc nghe người ta nói rõ quan hệ đã.
Nhưng, cho dù hiểu rõ những cái này, cô ta lại làm được gì? Có Đường Diệc Huyên đứng sau Vương Hoành Vĩ, ngay cả cái gan làm càn, quấy rối của cô cũng không có.
Tuy nhiên, Bí thư Nhung hiểu được, nhưng Trương Hàn thì lại không hiểu. Đấu tranh trên quan trường không chỉ xem ánh mắt và thông tin, kiến thức cũng chiếm vị trí rất quan trọng, người có kiến thức hạn hẹp như anh ta, có đôi chút không phù hợp.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, anh ta không có vận may, cho nên, Phó chủ nhiệm Trương đã lên tiếng một cách không trách nhiệm. Trên thực tế, anh ta bị ép buộc, anh ta quá gấp để tách bản thân ra.
- Trần Thái Trung, nói có sách mách có chứng, tập đoàn Trung Thiên không phải hàng quán nhỏ ven đường, Chủ tịch tỉnh Đỗ từng khảo sát, hiện giờ trong phòng họp của họ, còn có biểu ngữ do Chủ tịch Đỗ viết nữa.
Lời này, theo lý mà nói thì không sai, Đỗ Nghị là Chủ tịch tỉnh Thiên Nam, đúng thế, tính hết các quan chức ở Thiên Nam, cũng chính là ông ta, còn có thể dựa vào thế lực của Mông Nghệ.
Vương Hoành Vĩ nghe vậy trong lòng vui mừng. Ha ha, Trương Hãn à Trương Hãn, lần này mày không thoát được kiếp nạn này rồi, đến lúc này mày còn dám kéo Đỗ Nghị vào nữa, đúng là người muốn chết rồi, có ngăn cũng không ngăn được đâu.
Không sai, Đỗ Nghị là Chủ tịch tỉnh, nhưng chị dâu của Mông Nghệ bị người khác chọc giận, vả lại bên này cũng đã giở chiêu bài của Bí thư Mông ra, bên kia thì dám giơ chân ra khiêng Đỗ Nghị, nếu thêm hai câu nữa, không nói người khác, chỉ mỗi Chủ tịch truởng Đỗ thôi, e là cũng không tha ày.
Đương nhiên, nếu như Đỗ Nghị công khai đối đầu với Mông Nghệ, chuyện này cũng không quan trọng. Nhưng rõ ràng là, Đỗ Nghị và Mông Nghệ phối hợp cũng không tệ. Tuy đây chỉ là hiện tượng bên ngoài, không thể nói lên được điều gì, nhưng chỉ một hiện tượng bên ngoài, cũng đủ giết chết một Phó giám đốc sở thậm chí là Giám đốc sở, huống chi mày chỉ là một Cục trưởng?
- Khi Uông Tinh Vệ còn chưa đầu hàng, còn là nghĩa sĩ phản thanh.
Không khỏi nghi ngờ, trong trường hợp nghiêm túc này, những lời châm chọc như vậy, cũng chỉ có vị Tiên nhân vô trách nhiệm kia mới nói ra được thôi, hắn lạnh nhạt hừ một tiếng:
- Khi Chủ tịch Đỗ đề ra… không nhìn thấy ngõ ngách cũng là điều bình thường thôi.
Anh mày còn là Tiên nhân, bất luận thế nào cũng không nhìn thấy rõ trên tờ giấy ghi thứ gì?
Vương Hoành Vĩ nhìn hắn một cái, trong lòng buồn bực. Tên này có phải đã biết được điều gì? Cách nói chuyện chừng mực, không ngờ lại chần chừ như vậy? Y ở Tố Ba cũng có thế lực mật báo sao?
- Cục trưởng Vương, xin anh hãy mang tờ giấy kia, đưa cho tôi xem.
Nhung Diễm Mai lên tiếng. Với một giọng điệu ra lệnh, giây phút mấu chốt này, không cố gắng thì sẽ không có cơ hội nữa. Hiện nay, Vương Hoành Vĩ dung túng Trần Thái Trung, đã nằm trong nháy mắt, cô ta nhất định phải kịp thời đưa ra phán đoán và lựa chọn.
Lúc này, căn bản đều không là vấn đề của Trung Thiên.
Ai ngờ, Vương Hoành Vĩ thẳng thắn tỏ thái độ lắc đầu, tuy anh ta vừa cười nói, nhưng không thể nghi ngờ, anh ta đã từ chối người lãnh đạo trực tiếp của mình:
- Ha ha, đều là những thứ cá nhân, Bí thư Nhung cô không cần xem nữa đâu?
- Nếu tôi nhất