Vị cảnh sát cục thành phố, từ lúc nghe nói Trần Thái Trung có khả năng xử lý “thỏa đáng”, trong lòng bắt đầu bất ổn, gã rất lo lắng, nhỡ đâu tên ôn thần này thoát được, ngày của ta, tám phần là không dễ dàng mà sống.
Giữ cái ý nghĩ đó, gã chăm chú điện thoại của Trần Thái Trung, tập trung cao độ, nếu là người thường, hoặc là gã có thể qua mỗi một tiếng rưỡi đến coi xem sao, cuộc gọi nhỡ của điện thoại, có phải đầy rồi không, bây giờ mỗi một cuộc điện thoại đến, gã đều đang cân nhắc chút.
Đừng nói, hơn một tiếng đồng hồ, điện thoại của Trần Thái Trung có vài cuộc điện thoại gọi đến, ví dụ như “Chủ tịch xã Khương”, “Chủ nhiệm Tần”, “Cục trưởng Cổ” các kiểu, viên cảnh sát nhỏ xem mà như mở rộng tầm mắt, quan hệ với Trần Thái Trung, thật không ít, hắn quan hệ thật là rộng.
Đương nhiên, có có một vài tên kỳ lạ, đại loại như “tên điên”, cho đến lúc này, còn có cái tên “Dương Thiến Thiến”, chạy qua mắt của viên cảnh sát, vị này liền suy nghĩ: có thể nào là người đẹp không nữa?
Lúc sau mới phản ứng, vị này có phải là người đẹp không cũng không dễ nói. Nhưng tuyệt đối là nóng nảy, gọi đến ba cuộc điện thoại: đây là… gấp ăn cơm?
Đừng nói, lần này thật để gã đoán đúng rồi, Dương Thiến Thiến đã bao phòng xong rồi, bây giờ bố nuôi sớm đã đến rồi, chỉ đợi liên hệ xong với Trần Thái Trung, mọi người cùng ăn, cô ta cũng không thể để ông bố nuôi Chủ tịch thành phố sớm qua đó đợi rồi chứ ?
Đặt điện thoại xuống, Dương Thiến Thiến mới lấy máy nhà của bố nuôi gọi đến, viên cảnh sát nhỏ nhìn điện thoại, nhất thời run run “ nhà Chủ tịch thành phố Đoàn?”
Gã sớm đã nhìn ra thông tin này trong danh bạ điện thoại rồi, có điều gã không để ý, cán bộ nhỏ phía dưới không dễ điện thoại nhà có thể thành phố, nhưng Trần Thái Trung biết, ngược lại cũng không coi như là ngoài ý muốn, nhưng Chủ tịch Đoàn chủ động gọi điện thoại từ nhà, thì lại mang tính chất khác.
Gã chần chừ hồi lâu, quyết định hay là phản ánh lại tình hình với Cục trưởng Vương thì tốt hơn, về phần vị sở tỉnh kia… hay là vẫn đi hỏi vậy, chuyện xong rồi, anh quay về Tố Ba rồi, tôi còn lăn lộn ở Phượng Hoàng này đó.
Gọi liền ba cuộc, Thư ký tiểu Đào của Vương Hoành Vĩ, mới nhận điện thoại ở bên kia, còn may mà là số của cục, không thì không biết bao lâu mới có thể nhận được đây
- Nói, có chuyện gì, không biết Cục trưởng Vương và Phó giám đốc sở Quan bọn họ ở cùng nhau sao ?
- Anh Đào, em tiểu Tỉnh đây
Vị này vội phản ứng lại tình hình, giọng điệu nhẹ nhàng
- Buổi sáng tiểu Chử ở sở tỉnh nhốt Trần Thái Trung lại rồi. Điện thoại cũng tịch thu, nhưng bây giờ Đoàn Vệ Hoa đang gọi điện cho Trần Thái Trung, tôi nên làm thế nào đây?
- Cái gì?
Tiểu Đào vừa nghe thấy, nhất thời thấy mờ mịt, thật sự là kỳ quái trong các loại kỳ quái
- Nhốt Trần Thái Trung? Anh nói cái này… tại sao hắn bị nhốt vậy? Có thủ tục gì không?
- Không có thủ tục gì
Tiểu Tỉnh sốt ruột đến phát khóc đi được
- Ông ta nói đó là ý của Bí thư Mông, nói Trần Thái Trung gọi điện quấy rầy Bí thư Mông….
Chỗ nào là chỗ nào? Tiển Đào càng chóng mặt, làm thư ký của Vương Hoành Vĩ, gã đương nhiên biết, trong án của Thường Tam, Trần Thái Trung trực tiếp đối diện với Mông Nghệ, kêu quấy rấy Mông Nghê… cái này là uống nhầm thuốc rồi sao ?
- Ừ, anh nói quá trình cho tôi nghe coi, kể tỉ mỉ.
Đợi tiểu Đào nghe thấy, tiểu Chử chỉ dựa vào mấy chữ “văn phòng Mông Nghệ” trên di động của Trần Thái trung, liền chắc chắn không bắt sai người, trong lòng càng bồn chồn nhiều
- Thôi vậy, hay là tôi đi hỏi Cục trưởng Vương vậy, đừng dập điện thoại đó.
Vương Hoành Vĩ chính là đang nói chuyện phiếm với Phó giám đốc sở, Quan Hải Đào lần này đem đội xuống đây, là ý của sở tỉnh đốc thúc, trong tỉnh không có nhiều mối quan hệ, làm việc lại điềm đạm, tuy là phụ trách cảnh vệ và giám ngục, lại bị sai khiến điều đi.
Vừa nghe sở tỉnh nhốt Trần Thái Trung lại, Vương Hoành Vĩ bồn chồn, không thể quay đầu nhìn Quan Hải Đào
- Phó giám đốc sở Quan, Bí thư Mông nói, phải giam giữ Trần Thái Trung sao?
- Trần Thái Trung? Là ai cơ?
Quan Hải Đào có chút khó hiểu, trong lòng cũng cảnh giác
- Cấp bậc gì? Còn phải Bí thư Mông chỉ định?
- Cấp bậc ngược lại không cao, chỉ là một trưởng phòng nhỏ bé
Vương Hoành Vĩ trong lòng nhất thời hiểu rõ, tám phần là có hiểu nhầm gì rồi, hôm qua Mông Nghệ gọi điện cho gã, cũng không nói là muốn xử lý Trần Thái Trung, nói cả đêm là có biến số gì đó, Mông Nghệ chắc chắn giải thích cho Quan Hải Đào.
Cấp bậc của Trần Thái Trung không cao, nhưng mà, khi trực tiếp nói chuyện với Mông Nghệ thì làm chủ, lại còn có quan hệ mật thiết như thế với Mông Nghệ, Mông Nghệ cho dù trở mặt động vào hắn, sao lại có thể giao trọng trách nặng thế chứ?
- A? Trưởng phòng?
Quan Hải Đào lần này, thật là ngạc nhiên không nhỏ, Vương Hoành Vĩ cậu là phó giám đốc sở tôi cũng là phó giám đốc sở, Bí thư Mông là đứng đầu một tỉnh, hiện tại,
Mọi người đang nói đến… vấn đề của Trưởng phòng?
- Haizz, thôi vậy, tôi bây giờ qua coi sao, sao lại có thể nhốt hắn chứ
Vương Hoành Vĩ ngồi không yên, đứng dậy
- Phó giám đốc Sở, ngài ngồi chút, tôi đi tý rồi quay lại…
- Tôi đi cùng cậu vậy
Trong lòng Quan Hải Đào, thật đúng là kỳ lạ, cậu không nói chuyện với tôi ngược lại đi thả một trưởng phòng nhỏ bé? Ông ta quay người lại hỏi tiểu