Thái Trung vừa nghe lời nói của Thập Thất, trong lòng có chút buồn bực,
- Tôi nói, mấy anh làm phiền lúc tôi đang nghỉ ngơi? Suốt ngày ngoài công việc ra cũng chỉ là công việc, Thiết Thủ không phải bàn bạc với Phong Tử chuyện gì sao? Chuyện nhỏ như vậy cũng dám tìm tôi.
- Truyền lời lại thôi mà.
Thập Thất mếu mặt cười cười, với dáng điệu không chút sợ hãi:
- Anh Trần không đồng ý với anh ấy thì thôi vậy, nếu anh ấy đã tìm đến đây gặp mặt, hay là nể mặt anh ấy một chút.
- Cái thằng này có phải nhận được lợi lộc gì chăng?
Trần Thái Trung hoài nghi nhìn anh ta, tuy nhiên cũng không để ý, chỉ là trong giây lát, hắn cảm thấy sự việc có chút không đúng, không khỏi phải xem xét lại Thập Thất,
- Chuối thật, cái tin đó lan đi hồi nào mà nhanh như vậy?
Chẳng lẽ, đám người kia dám cả gan không kiêng nể mà ép cung một Bí thư tỉnh? Trần Thái Trung cảm thấy hơi khó giải thích, đồng thời trong lúc mơ hồ lại có cảm giác: dường như những thứ kì quái như vậy, ngược lại nên phù hợp với quy tắc của quan trường.
Đây đúng là thứ cảm giác vô cùng kì lạ, trừ phi là những người trong cục, tuyệt đối không thể cảm nhận được sự tinh tế ở giữa một cách chân chính.
- Đâu có đâu, đây cũng là tôi, sao người khác lại có thể biết được chứ?
Thập Thất lắc đầu tự khen, trong một năm này, thực lực của anh ta tăng cao, dù về mặt kinh tế, danh tiếng hay mối quan hệ, đều có những tiến bộ không tầm thường, cũng chút tự đắc cũng là bình thường thôi.
Trần Thái Trung liếc anh ta một cái, hừ một tiếng, cũng không muốn giải thích nhiều với anh ta:
- Thằng nhãi như anh cũng rảnh rỗi quá, biết được chuyện này, đối với anh mà nói, không chắc là chuyện tốt.
- Không phải có anh Trần sao? Tôi sợ gì chứ?
Thập Thất mặt dày nói. Tuy hiện giờ đang ở trước mặt người khác, anh ta có vẻ ra dáng, nhưng đối mặt với Trần Thái Trung, anh ta lại không có cái gan đó.
Hơn nữa không thể không thừa nhận, cùng với thời gian dấn thân vào quan trường, trên người họ Trần, ít nhiều mang chút oai phong của quan, như lời nói lúc nãy, nếu vào một năm trước hắn không thể nói ra được lời như vậy, bản thân hắn có thể chưa cảm giác được, nhưng Thập Thất lại cảm nhận được..
- Vậy anh Trần à, tôi gọi anh ta vào nha?
- Vớ vẩn, muốn tôi đi ra gặp anh ta à?
Trần Thái Trung liếc nhìn anh ta một cái, quay sang nhìn Mông Hiểu Diễm và Nhâm Kiều, mơ hồ cảm thấy làm như vậy chưa chắc là thích hợp, tuy nhiên suy nghĩ lại: một tên côn đồ thôi mà, lại có chuyện gì to tát đâu?
Mông Hiểu Diễm vừa mới hát xong, Thiết Thủ đã theo Thập Thất đi vào, dáng người của anh ta không cao, nhưng rất khỏe mạnh. Điều gây ấn tượng sâu sắc với người ta là, chòm râu trên gương mặt, cộng thêm cái đầu hói, tạo cho người khác cảm giác tràn đầy sức mạnh.
Vừa mới bước vào, Thập Thất liền vỗ tay khen, xem như ủng hộ cho Mông Hiểu Diễm,Thiết Thủ ngẩn ra một lúc, cũng đưa tay ra cười hì hì và vỗ tay tán thưởng:
- Ha ha, hát hay lắm...
Vốn dĩ Mông Hiểu Diễm đang nhìn người này, nhìn nhìn cũng thấy giống tên côn đồ, tuy nhiên nghe thấy những lời này, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy lọt tai, thế là miễn cưỡng cười đáp lại, nhìn anh ta gật đầu.
Trần Thái Trung nhìn thấy Thiết Thủ bước vào, thân hình to lớn ngồi phịch xuống, không đứng lên, tuy nhiên, bất chợt anh ta lấy ra hai hộp xì gà, hai hộp rượu tây đặt lên bàn.
Thập Thất dẫn Thiết Thủ đi tới:
- Anh Trần, đây là Thiết Thủ.
Quay sang lại cười hì hì vỗ vào vai của Thiết Thủ,
- Ha, không phải anh luôn muốn gặp Trưởng phòng Trần sao? Hôm nay xem như được toại nguyện rồi.
Thiết Thủ cười gật đầu, nụ cười của anh ta có lẽ tương đối thật thà, nhưng cộng với chòm râu trên mặt thì hơi phô trương, ít nhiều khiến cho người ta có cảm giáckhông nhìn ra được ý đồ gì.
Trần Thái Trung dựa vào sofa, nhìn anh ta dương dương tự đắc:
- Đã đến rồi thì ngồi đi, lần đầu gặp mặt, những thứ này anh nhận lấy, xem như một chút lòng thành của tôi.
Xì gà và rượu tây, đều là hàng cao cấp, tuy đèn phòng ca hát hơi mờ tối, nhưng cách gói tinh tế đã tiết lộ giá trị của món quà, đủ để tấn công vào thị giác của người khác một cách sâu sắc.
Chỉ là, cái bộ dạng thờ ơ của Trần Thái Trung, càng gây ấn tượng sâu sắc cho Thiết Thủ, vốn dĩ anh ta và Thường Tam lo một phần ở thành phố Phượng Hoàng, tuy nhiên nghe lời đồn, người hại Thường Tam, chính là tay chân của tên này, nhưng tốt xấu gì thì anh ta từng làm đại ca trong nhiều năm, sự kinh ngạc, một chút không phục chắc chắn là có. Tin đồn chỉ là tin đồn, chưa chắc đó là sự thật.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Trần Thái Trung, đột nhiên trong lòng anh ta hiểu rõ, sự kiêu ngạo của người này, là kiêu ngạo nằm ở bên trong . Không sai, người ta tặng quà cho anh ấy đấy, xem ra món quà có vẻ rất đắt tiền, nhưng kèm theo vẻ mặt như vậy, rõ ràng người ta không muốn nịnh bợ, mà là đang khen thưởng.
Thiết Thủ từng là một tên trong giới xã hội đen, thưởng cho anh em cũng không ít, ra tay một cách phóng khoáng, cũng có vài lần như vậy, tuy nhiên, quà gặp mặt của trưởng phòng Trần đã phong phú như vậy, nói rõ cách mà người ta chi tiền cũng phóng khoáng lắm.
Anh ta hiểu rất rõ, hôm nay gặp phải Trưởng phòng Trần, chỉ là trùng hợp, thường ngày anh ta ít đến Ảo Mộng Thành hay Đế Vương Cung chơi, khách sạn Kinh Hoa cũng thỉnh thoảng đi một hai lần, tuy nhiên nơi mà anh ta đến nhiều nhất chính là địa bàn của mình.
Thiết Thủ càng hiểu rõ hơn, hôm qua trong thành phố xảy ra chuyện lớn.
Hôm nay ai đó có thể đi đến Thành Ảo Mộng, tám phần cũng là nhất thời nổi hứng mà thôi, như vậy, nhận được những món quà này, hiển nhiên đối với y mà nói, đấy cũng chỉ là một phần trong chi tiêu hàng ngày mà thôi.
Đầu năm nay, người có tiền thì chính là đại gia, càng khỏi nói đến mối quan hệ của Trần Thái Trung trong quan trường, nghĩ lại bản thân vẫn còn có chút không phục, mồ hôi ở trên trán Thiết Thủ