uật lại xong, Lý Triệu Lộc cười nhạt một cái, sau đó lại lâm vào cảnh suy nghĩ hơn nửa buổi thì mới thốt ra được một câu:
- Thật ra chuyện này, giải quyết Trương Hãn là xong.
- Tôi cũng biết rồi.
Trần Thái Trung bĩu môi, nói thầm trong lòng, lời của anh đơn giản là vô nghĩa, tôi đây không phải là không giải quyết được sao?
- Chà, cán bộ hiện nay, sao cũng đều là cái kiểu coi thường này nhỉ?
Chính trị viên Lý cười khổ một tiếng, anh ta từng ở Cửu Xử, nhận thức được một chút,
- Chà, trên thế giới này, nếu không có nhiều quan liêu như vậy, thì cũng không có nhiều gián điệp rồi.
- Tôi nói lão Lý à, tôi đang tìm người để hỏi thăm sự tình đấy, không phải để nghe đọc thơ diễn cảm đâu.
Trình độ nói gở của Trần Thái Trung, tuyệt đối là nhất đẳng rồi, hắn có chút căm giận,
- Anh cứ nói có thành hay không, có thể giúp tôi tìm ra được người như vậy không?
- Vốn dĩ anh không cần tìm đến tôi.
Lý Triệu Lộc trả lời cũng không khách sáo, điều đáng chết là, đáp án của anh ta gần đúng với suy đoán của Trần Thái Trung,
- Văn phòng thu hút đầu tư của các anh cứ hỏi thăm tình hình thu hút đầu tư của Tỉnh Thiên Nam vào mấy năm gần đây là được rồi.
- Tôi…
Nhất thời Trần Thái Trung không nói gì, phải mất một hồi lâu mới tức giận nói một câu:
- Tôi không biết cần đám cảnh sát và Cục an ninh quốc gia để làm gì, tôi có thể điều tra thuận lợi, còn tìm các anh nữa sao?
- Nhiệm vụ của chúng tôi, nếu như anh đã báo án, vụ án phá án sẽ do chúng tôi dẫn đầu, chẳng qua chỉ là cái danh nghĩa.
Lý Triệu Lộc đã nói với Trần Thái Trung:
- Đến lúc đó cần các anh cung cấp gì đó, các anh cũng phải cung cấp thôi!
Lý Nãi Nhược nhìn thấy bộ dạng của hắn, trong lòng không kìm nổi vẻ bồn chồn. Tôi nói, anh không biết Trưởng phòng Trần hay gây rối sao? Còn dám nói như vậy?
Tuy nhiên biểu hiện của Trần Thái Trung, ngược lại có vẻ hơi bất ngờ với đồn trưởng Lý. Hắn nghe vậy cười khổ một tiếng:
- Ôi, thôi đi thôi đi, tôi lại quên mất tỉ lệ quan dân hiện nay rồi, nếu như mọi người đều có việc làm, thì cần nhiều nhân viên công vụ làm gì chứ?
Lý Triệu Lộc nghe được lời này, ngây người sửng sốt, ngược lại cũng cười theo:
- Ha ha, Trưởng phòng Trần, cách anh nói chuyện làm việc, đúng là không kiêng nể gì, tuy nhiên, cũng là người thẳng thắn tôi cũng được mở rộng tầm mắt rồi.
- Tôi không thích!
Trần Thái Trung trừng mắt nhìn anh ta, nhưng cũng không có ác ý gì:
- Đúng rồi, lúc tôi tìm được dữ liệu, anh giúp tôi phân tích mộtc hút.”
Điều mà Ngô Ngôn lo lắng, cũng đã xảy ra rồi, tối hôm đó, đúng là đã xảy ra án mạng trong Cục, tuy nhiên, người chết không phải là người của Tập đoàn Trung Thiên, mà là cảnh sát của phòng kĩ thuật Thanh Hồ - Tây Môn trai!
Sau khi tập đoàn Thường Tam bị tiêu diệt, thành phố Phượng Hoàng vẫn đang tích cực tìm kiếm hành vi phạm tội của thế lực đen tối này. Chuyện “Thuốc phiện biến thành xà phòng” xảy ra tại Đế Vương Cung vào hai ngày trước, tự nhiên cũng sẽ bị người ta điều tra.
Cho nên, vốn dĩ Tây Môn Trai tạm thời bị cách chức, thì đã bị gọi đến Cục thành phố để tâm sự, đương nhiên, cách tâm sự là cái mà hắn quen thuộc, tuy nhiên, cũng là do gã chưa bao giờ trải nghiệm được khi bản thân lâm vào hoàn cảnh đó.
Thái độ của Phó trưởng phòng Tây Môn rất cởi mở. chuyện nên nhận thì anh ta đều nhận hết. Ví như nói đến tình cảm với Tiểu Vương mắt kém,láng giềng cũng là láng giềng. Điểm này không thể gạt được người khác được, hơn nữa, không ai có thể đoán trước được láng giềng của mình lại vào xã hội đen sau ba mươi năm.
Chỉ là, can thiệp đến vụ thuốc phiện, Tây Môn Trai vẫn kiên quyết không nhận, anh ta thật sự quá hiểu rõ hậu quả của chuyện này, đương nhiên cũng một mực phủ nhận, đúng vậy, đó chính là một miếng xà phòng, về phần nói đến kích thước, hương vị và trọng lượng không giống nhau, tuyệt đối anh ta cũng không thừa nhận.
Sau đó, đương nhiên anh ta cũng bị lưu lại trong Cục, tiếp đãi cũng giống như đám người của tập đoàn Trung Thiên. sống ở nhà khách trong Cục thành phố, đây cũng chính là ỷ vào thân phận cảnh sát của anh ta, nếu không thì sau khi trực tiếp tạm giam thì lại vào phòng tối để điều tra lần nữa.
Bữa cơm tối của hôm nay, Tây Môn Trai không ăn được nhiều, ngã thẳng xuống, được hai phút thì tắt thở, đợi đến khi đưa vào bệnh viện, thì đã muộn quá rồi.
Cái trò chơi độc ác như vậy, cũng là trò dễ điều tra thôi, thời gian không nhiều, đã điều tra được nguyên nhân cái chết của Tây Môn Trai. Trúng thuốc độc NACN.
Hiển nhiên đây là một chuyện rất nghiêm trọng, tuy nhiên, mấu chốt của vấn đề không nằm ở đó, vấn đề là: Tây Môn Trai và người của Tập đoàn Trung Thiên, đều được ở trong nhà khách!
Điều kiện nhà bếp của nhà khách rất bình thường, tuy cũng kinh doanh khách sạn, nhưng trên cơ bản cũng chỉ là đưa ra một chút bữa sáng miễn phí và bữa ăn kết hợp buổi sáng và trưa tối mà thôi, tính chất gần giống như căn tin của nhà ăn, giá cả món ăn thì lại rẻ, xem là nhà ăn tiêu biểu.
(Mùi vị, Tây Môn Trai ăn sớm hơn một chút như vậy, cho nên mới chết.
Cũng may, do Chương Nghiêu Đông được Ngô Ngôn nhắc nhở, đặc biệt giải thích với Vương Hoành Vỹ phải đề cao cảnh giác về mặt an toàn, Tây Môn Trai vừa ngã xuống, cán bộ cảnh sát liền nhanh chóng cho ngưng lại các món ăn của thực khách.
Hành động này thực sự quá lớn rồi, món ăn để ngay trước mặt đều bị nhóm cảnh sát điên cuồng cướp đi, người của Tập đoàn Trung Thiên nhìn thấy chuyện này, trong lòng vừa dao động vừa kinh ngạc, cũng là điều không cần nói ra thì cũng tự hiểu được.
Đương nhiên, những người thông minh một chút, sẽ cho rằng đây hoặc sẽ là cái bẫy do cảnh sát cố tình dựng lên, nhưng mà, quả thực lúc đó Tây Môn Trai đã chết ngay lúc đo, tuy ông ta ở phòng đơn, nhưng cái không khí khẩn trương và sự hỗn loạn của toàn bộ hiện trường nhà khách, đó toàn là sự thật, dù đạo diễn có quá xuất sắc, cũng chưa thể dựng lên một cảnh quay y như thật vậy.
Lúc này, người có tố chất tâm lý