Hiểu Diễm lại gọi điện thoại lần nữa, vừa mới chắc chắn tiểu Nghiêm là người đánh xe tới, còn nói Trần Thái Trung nữa, ai ngờ Trần Thái Trung lại nhận được điện thoại
- Không phải tôi không muốn đi, là tôi có bạn muốn đến Phượng Hoàng chơi.
Nghiêm khắc mà nói, người muốn đến là đồng nghiệp của hắn, có điều quan hệ với người bạn đồng nghiệp này quả thực không được thân thiết cho lắm, nhưng mối quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, đã cùng nhau chiến đấu với ở Birmingham – Vương Ngọc Đình.
Vương Ngọc Đình không phải đến một mình, đến cùng với cô ta, còn có vị hôn phu của cô ta, lái xe Santana 2000, xem như là xe mới, lái xe là một người trung niên khoảng 37, 38 tuổi.
Trần Thái Trung đứng ở đường giao Tố Ba đợi chiếc xe này, vừa thấy hắn đứng bên cạnh chiếc Linconln, Vương Ngọc Đình liền cười hi hi xuống từ cửa sau
- Ha, Trưởng phòng Trần, chưa được mấy ngày lại gặp mặt rồi.
Đang nói chuyện, vị hôn phu của Vương Ngọc Đình cũng xuống xe, dáng người cao cao gầy gầy, ngược lại có chút dáng vẻ thư sinh, cô ta giới thiệu
- Chông tôi là Trì Chí Cương, làm bác sĩ ở khoa ngoại bệnh viện Nhân dân tỉnh.
- Chào anh.
Trần Thái Trung đưa tay ra bắt tay với anh ta, cười tủm tỉm lắc đầu
- Ha, bác sĩ Trì có nhiều bản lĩnh lắm đây, ở Anh Quốc cả ngày nghe Chủ nhiệm Vương nhắc tới anh, sao làm được vậy ? khi nào về anh phải dạy tôi hai chiêu đấy….
Nói hồi lâu, hắn bỗng nghẹn lời, trợn tròn há hốc mồm nhìn chiếc Satana, ở vị trí ghế phụ phía trước, có cô gái đi xuống, mặc áo da mầu nâu và quần bò, làn da trắng như tuyết, nhất thời, cả trời đất dường như trở nên sáng rực.
Trần Thái Trung ngơ ngác nhìn cô ta, một lúc lâu vẫn không thấy nói chuyện.
- Ha, nhìn thấy sư muội của tôi rồi chứ gì ?
Vương Ngọc Đình nhìn thấy bộ dạng ngốc của hắn, không kìm nổi đắc ý cười
- Đây chính là tờ danh sách tôi mang đến giúp cậu. Anh trai cô ta có nhiều tiền lắm đó.
Phải hồi lâu, Trần Thái Trung mới tỉnh táo lại, hạ giọng nói thầm một câu:
- Sao… lại là Tử Linh
Cô gái đó dường như đã nhìn quen cái vẻ hồn bay phách lạc của người bên cạnh, nhưng thật không cho rằng như thế, Vương Ngọc Đình nghe thấy cũng kinh ngạc không kém
- Á ? không phải chứ… cậu biết Tử Lăng ?
- Ôi, không những quen biết, cô ta còn có chút giống bạn học của tôi. A, không, khách hàng…
Trần Thái Trung xấu hổ ho khan một tiếng, trong lòng nói cô gái này trên người không có tiên khí, chẳng qua cũng chỉ là người phàm, ừ, bộ dáng có vài phần giống Tử Linh là được rồi.
Cô gái tên Tử Lăng nghe thấy lời này, ngược lại cảm thấy kỳ quái, cô ta hồ nghi liếc mắt nhìn Vương Ngọc Đình. Lại quay đầu nhìn Trần Thái Trung, cười hi hi đưa tay ra
- Có phải Trưởng phòng Trần không ? Chào anh, bạn học khách hàng đó của anh, cũng gọi là Tử Lăng à? Cô ta họ gì vậy?
Sao tôi biết cô ta họ gì ? có điều mọi người đều gọi cô ta là “Tử Linh tiên tử”, Trần Thái Trung nhìn thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn như ngọc, tai nghe thấy một thứ thanh âm trong trẻo dễ nghe. Không khỏi cười khổ một tiếng:
- Cái này.. hình như cô ta họ Tử.
Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra bắt tay, nắm nhẹ lấy đầu ngón tay đối phương, chợt thu tay về, trong lòng có chút bồn chồn, cho dù là ở tiên giới gặp được Tử Linh, anh đây cũng sẽ không mất thần thái như vậy, hôm nay làm sao vậy ?
Kỳ thật cái này cũng dễ giải thích, khi hắn ở tiên giới, vẫn là một người đàn ông thô lỗ phong tình khó hiểu, hơn nữa trong lòng hắn cũng biết rõ về Tử Linh tiển tử ở trên tiên giới. Đó là nơi vị “ tiểu thư tiên giới” đó đến, hơn nữa chiếm lấy chức ngôi vị đó đã hơn ngàn năm rồi, phần đông người hâm mộ, cho dù hắn tu luyện đến Tử Phủ kim tiên, sợ là cũng không thích hợp đưa ra chủ ý cho người ta, không còn cách nào, đương nhiên sẽ rất tự nhiên.
- Giọng của cô cũng khá giống.
Có điều, Trần Thái Trung là người phi thường, nếu phát hiện đối phương chỉ là có vài phần giống Tử Linh, cũng chẳng sao cả, hắn quay đầu nhìn Vương Ngọc Đình
- Sao lại muốn đến Phượng Hoàng chơi thế ?
- Trả tiền cho cậu chứ sao.
Vương Ngọc Đình cười nhẹ:
- Chồng tôi nói, nợ tiền người khác thì nên trả sớm nhất có thể, hơn nữa Tử Lăng cũng được nghỉ, vừa hay cùng nhau đến Phượng Hoàng chơi.
- Trả tiền ?
Trần Thái Trung có chút dở khóc dở cười
- Tôi nói Trưởng phòng Vương, có chút tiền như vậy cũng đáng để cô đi một chuyến sao ? Coi như… hôm nay cô đến , vừa hay giúp tôi chút chuyện, vậy đi, chi tiêu của mọi người ở Phượng Hoàng, tôi bao hết.
- Anh em ruột phải tính toán sòng phẳng mà
Trì Chí Cương cười, ngược lại cũng có chút phong độ:
- Ngọc Đình ở Châu Âu được các anh chăm sóc không ít, mọi người sao thì cũng nên đến hỏi thăm một chút, ha ha.
Nói thì là nói như vậy, nhưng Trần Thái Trung có cảm giác, hắn nhìn thấy ánh mắt hướng về chính mình, dương như mang theo chút ý nghĩ đề phòng có cũng như không, trong lòng không kìm nổi cười khổ : làm ơnđi, gái của anh đây nhiều lắm, lại còn…. Trước giờ chưa từng xen vào cuộc sống riêng của người khác.
Tuy nhiên, cái này cũng chẳng có cách nào, làm người đàn ông của phụ nữ trên quan trường, thường luôn lo lắng đề phòng, nhất là bà xã nhà mình còn có thể có chút nhan sắc, ôi, anh đây cái này là bị liên lụy đó.
- Được rồi, cũng không còn sớm nữa
Trần Thái Trung cảm thấy mình đang bị ánh mắt đề phòng này nhìn chằm chằm, trong lòng thật sự không thoải mái:
- Đi một mạch tới đây, mệt không ? Tôi đưa mọi người đi ăn trước nha. Hải Thượng Minh Nguyệt, khách sạn tốt nhất ở Phượng Hoàng bây giờ đó.
- Không cần đâu
Trì Chí Cương cười lắc đầu:
- Chỗ đó vừa đắt lại ăn không no, tìm chỗ nào có chút đặc sắc là được rồi, ha ha, đến chơi ý mà.
- Vậy… ăn đồ nướng đi
Trần Thái Trung đáng thương,