Cán bộ Thiên Nam? Tố chất đích thật không cao lắm, Trần Thái Trung tán thành Kinh Tử Lăng.
Đối mặt với phân tích tình huống này, hắn thi thoảng quên chính mình cũng là một cán bộ Thiên Nam, nhất là sau khi vừa mới trải qua “vụ án gián điệp” và “ vụ án đấu súng” của Lý Tiểu Văn.
Trên thực tế, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, những người này không phải trí tuệ không đủ, mà là thông minh quá hoặc là nói quá để ý được và mất của một số phượng diện, cho nên thi thoảng gặp phải chuyện làm ra vẻ có trí tuệ cực thấp, cô cười người ta? Người ta còn đang cười cô đây này.
Tuy nhiên, cán bộ Bắc Kinh, tố chất phải cao đúng không? Đối với luận điệu này, Trần Thái Trung giữ nguyên dè dặt hoài nghi, trong lòng hắn toàn bộ ở chỗ này, nhất thời, còn quên mất mình cũng là người nằm trong số người bị đối phương coi thường.
- Tố chất của chị Ngọc Đình của cô, cũng không thấp, cô nói vậy, cẩn thận Bác sĩ Trì giận đó
Hắn cười nhẹ, đương nhiên, lời này tai Kinh Tử Lăng nghe thấy, thì phải giả câm giả điếc, chuyển ánh mắt với mặt dày mày dạn.
Đúng vậy, chính là vô liêm sỉ, hắn không ngờ có thể cam chịu tố chất bản thân không cao, không phải là vô liêm sỉ thì là cái gì? Nhưng mà, làm cô chuyển ý nghĩ đến, cái này có thể là người ta coi thường mình, tức giận từ trước đến giờ tăng lên.
Người này… thật là vô vị, cô ta ngậm miệng, trong lòng ngấm ngầm quyết định, về sau không thèm giao tiếp với người này nữa.
Vương Ngọc Đình tất nhiên nhìn ra, tiểu sư muội tức giận rồi, chưa biết chừng lại chuyển hướng đề tài
- Trưởng phòng Trần, giáp cổ văn này của anh, là học từ đâu vậy? Không phải học từ lúc tốt nghiệp cấp ba đấy chứ?
- Tôi…
Trần Thái Trung đang định nói cái gì đó, lại không ngờ điện thoại mình vang lên, cầm lên xem, điện báo đến, bậc thang thứ ba mươi chín
Cái này là số ba mươi chín, hắn liếc mắt nhìn bốn người trên bàn, không động thanh sắc mà nghe điện thoại
- Vâng, chào ngài…
Ai ngờ, bên kia điện thoại, có giọng nam vang lên
- Chào anh, xin hỏi có phải là Trưởng phòng Trần Thái Trung văn phòng thu hút đầu tư không? Tôi là Nghiêm Tự Lê thư ký của Bí thư Mông, có một số việc, tôi muốn tìm hiểu chút việc với anh, bây giờ anh có tiện không?
Lời của hắn vừa mới bắt đầu đã khách khí, có điều về sau, nói lại dần dần chuyển thành máy móc hóa, khi nói đến mấy từ cuối cùng, cái hương vị từ trên cao nhìn xuống, không sót cái gì.
Cứ thế mà lên thôi, Trần Thái Trung nói chuyện qua với tiểu Nghiêm, có điều lần này, lại khiến hắn không thoải mái nhất, ngoài cười nhưng trong không cười
- Ừ, tôi không rảnh, đang ăn cơm cùng bạn. Cứ như vậy đi.
Nói xong, hắn dập điện thoại, cũng lười nghe xem bên kia phản ứng thế nào, có điều chuyện như thế, mọi người trên bàn ăn đều nhìn ra, tâm tình hắn không thoải mái.
- Trưởng phòng Trần, anh có chuyện àh?
Vương Ngọc Đình nhìn hắn
- Nếu là chuyện gấp, anh đi đi, dù sao chúng tôi đến đây, cũng ở đây hai ngày mà.
- Đúng vậy
Trì Chí Cương bây giờ đã thuận mắt hơn nhiều đối với Trần Thái Trung rồi, bởi vì anh ta phát hiện, vị hôn thê của mình đúng là rất quen với Trần Thái Trung, nói chuyện khá thoải mái, nhưng vô cùng thẳng thắn và vô tư, mối quan hệ giữa hai người, giống như suối Hoằng Thanh, có thể nhìn thấy đáy
- Đừng chậm trễ chuyện của cậu.
- Chắc không phải là chuyện gì quá gấp chứ?
Kinh Tử Lăng lạnh lùng cắm câu cửa miệng, cô cho rằng, dựa vào lợi thế của người đó, sao có thể chậm trễ chuyện chính của mình, đến tiếp mấy người cô chứ?
- Điện thoại của Nghiêm Tự Lệ…
Trần Thái Trung vỗn dĩ trong lòng có chút ảnh hưởng, vừa nghe vậy không nín được
- Tôi đặc biệt khó chịu tên này, nhìn giọng điệu của tên đó…
- Ai là Nghiêm Tự Lệ?
Trì Chí Cương quay người hỏi vị hôn thê của mình.
Vương Ngọc Đình vừa nghe Trần Thái Trung nói, nhất thời ngơ ngẩn, cho đến lúc Trì Chí Cương hỏi cô ta, cô ta mới như người tỉnh mộng “A” một tiếng
- Là… là thư ký của Bí thư Mông.
Giống như dừng hình ảnh trong điện ảnh, ba người còn lại thân thể cứng ngắc lại, vật trong tay của Trì Chí Cương đều rớt ra ngoài, hãy còn không hay biết, hồi lâu Kinh Tử Lăng mới lên tiếng
- Mông Nghệ…. có bao nhiêu thư ký?
- Hắn là thư ký thân tín
Vương Ngọc Đình ngơ ngác trả lời, lúc này, ánh mắt cô nhìn của Trần Thái trung đều không bình thường
- Trưởng phòng Trần, cậu nói với Nghiệm Tự Lệ vậy ư?
- Gã tưởng rằng mình giỏi
Trần Thái Trung mặt trầm xuống, hiển nhiên là tức giận khác thường, có điều, ngay sau đó vẻ mặt tươi cười lại hiện lên mặt hắn
- Ha ha, mọi người dự định ở đâu, có kế hoạch gì chưa?
Hắn không muốn nói, nhưng người khác cũng có hứng thú nói thứ khác với hắn sao? Trì Chí Cương có ý lôi Vương Ngọc Đình đi, kiểu ngẩn ngơ này không nên trêu vào, thường trốn đi mất chăng?
Ngược lại Kinh Tử Lăng lại hứng thú, cô ta liếc mắt nhìn Trần Thái Trung, hứng trí hỏi bừa hắn một câu
- Anh và gã đó có thù oán? Tạo thù thế nào?
- Thù oán với tôi?
Trần Thái Trung cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh thường, chỉ dựa vào nhiêu đó, cũng xứng kết thù oán với La Thiên thượng tiên sao? Không phải là muốn chết chứ?
- Tôi không hài lòng với cái cách gã làm việc, cái này….
Lúc này điện thoại là vang lên, vẫn là “bậc thang thứ ba mươi chín”, hắn nhăn mặt, trong lòng không muốn nhận, nếu là Đường Diệc Huyên gọi đến, vậy thì không tốt rồi.
Bên kia bi cúp máy, Nghiêm Tự Lệ cũng khá kỳ lạ, gã cầm điện thoại, được lắm, cái tến họ Trần, có phải uống thuốc súng rồi không?
Gã đương nhiên có ấn tượng với Trần Thái Trung, nhưng đối với cái số điện thoại đó cũng chẳng có ấn tượng gì, lần này gọi điện cho Trần Thái Trung, cẳn bản không nghĩ đến, chính mình đã liệt vào danh bạ rồi.
Mông Cần Cần có quan hệ không tồi với Nghiêm Tự Lệ, cái này là