Lúc Trần Thái Trung tới Tiểu khu Dương Quang, thì Đinh Tiểu Ninh đang đứng ở cửa văn phòng quản lý, thấy hắn đến, liền vẫy tay.
- Anh Thái Trung, em ở đây.
Lại là một cô gái xinh đẹp nữa. Vừa nhìn thấy cô, Mông Hiểu Diễm liền nhíu mày, trong lòng âm thầm cảm thán, phụ nữ của Thái Trung quả nhiên đều là loại vừa nhìn đã biết là quyến rũ, chỉ có mình là ngoại lệ, chẳng những xinh đẹp còn đảm đang.
Thái Trung và cô đi tới.
- Giới thiệu một chút, đây là hiệu trưởng Mông, hiệu trưởng trường Trung học, còn đây là chủ tịch hội đồng quản trị Hợp lực khí tu. Hai người làm quen với nhau một chút, về sau làm bạn bè tốt.
Nói xong, hắn mới đặt câu hỏi.
- Tiểu Ninh, tình huống hiện tại là như thế nào?
Đầu tiên là giới thiệu, sau mới hỏi chuyện, không thể không thừa nhận, Trần Thái Trung làm việc, càng ngày càng bình tĩnh.
Cũng không có tình huống gì mới, chỉ là chủ nhiệm văn phòng quản lý cũng đến rồi, là một người trung niên khôi ngô khoảng chừng ba mươi tuổi, đang giải thích với người đàn ông đeo kính kia.
- Anh xem, kỳ thật nếu như anh mua cát với xi măng ở trong tiểu khu không phải là rất thuận tiện hay sao? Thứ này không ai có thể mua một lần là đủ hết cả, mà anh lại không phải lúc nào cũng có thể đi mua được, lại còn chưa tính đến việc tìm xe vận chuyển nữa, mà ở bên ngoài cũng không tốt hơn.
- Nhưng đó là do tôi không biết ở trong này cũng bán a, hiện tại cũng đâu có trả lại được nữa?
Người trung niên đeo kính mắt khép nép giải thích.
- Anh ra nói với đám thợ kia một tiếng, tôi sẽ trả tiền cho bọn họ khiêng lên đi…
- Rẻ như thế thì sao lại không trả được?
Người chủ nhiệm mắt lé nhìn y.
- Không phải tôi nói ông đâu, nhưng trang trí nhà cửa, đó là một chuyện lớn a, trước khi trang trí ông không có tìm hiểu một chút hay sao? Cát và xi măng đều xếp đống ở đằng kia, ông như thế nào lại không nhìn thấy?
Người đàn ông đeo kính làm sao mà không nhìn thấy cho được? Ông ta là ngại người trong này bán đắt.
- Chuyện của mấy ông cứ để ở đó đã.
Trần Thái Trung nghe bọn họ giằng co nửa ngày, cũng không thảo luận ra được cái gì, liền không đợi được nữa.
- Chuyện bạn gái của tôi bị đánh, giải thích như thế nào?
Chủ nhiệm kia không để ý đến hắn mà lại tiếp tục nói với người đàn ông đeo kính.
- Nếu như ông không đem cát với xi măng trả lại, thì việc vận chuyển cứ để cho ông làm. Dù sao, vì an toàn của tiểu khu, chúng tôi sẽ không cho người bên ngoài khiêng lên. Điều cần nói tôi đã nói xong rồi, ông tự nghĩ biện pháp xử lý đi.
Nói xong, y mới quay đầu nhìn Trần Thái Trung, nhăn mặt lại:
- Ừ, anh…có chuyện gì vậy?
Trần Thái Trung thấy vậy hơi kỳ quái, quay lại nhìn Đinh Tiểu Ninh.
- Tiểu Ninh, em chưa kể lại sự việc cho ông ta à?
- Em nói rồi.
Đinh Tiểu Ninh oán hận trừng mắt với tên chủ nhiệm kia.
- Em đã nói hết với mọi người ở văn phòng này rồi, ít nhất phải đến mười lần.
- Ồ, chuyện là như vậy sao.
Trần Thái Trung quay lại nhìn chủ nhiệm kia, cười không có ý tốt.
- Ha ha, ý của ông là muốn tôi nói lại lần thứ mười một nữa có phải hay không?
Chủ nhiệm kia nhìn thấy điệu bộ này của hắn, trong lòng cảm thấy không phải là chuyện gì tốt. Tuy nhiên, nếu đã đánh người rồi thì nói cái gì cũng vô dụng, cho nên không khỏi trốn tránh trách nhiệm một chút. Y chỉnh lại vẻ mặt.
- Nếu như vẫn là chuyện vận chuyển kia, thì ban quản lý chúng tôi xin nhắc lại một lần nữa, là giữ gìn phương tiện công cộng và trật tự ở tiểu khi là trách nhiệm của chúng tôi.
- Ít nói nhảm thôi, ông nói chuyện bạn gái của tôi bị đánh phải xử lý như thế nào đây?
Trần Thái Trung nhìn y.
- Chuyện này có được tính là trật tự công cộng ở tiểu khu hay không?
- Mấy người tự đi mà thương lượng giải quyết, chuyện này, chúng tôi không quản được.
Chủ nhiệm mỉm cười lắc đầu, cẩn thận tìm từ, giữ lại những điểm mấu chốt.
- Thật sự là không quản được, mấy người có thể gọi cảnh sát, hoặc kêu phóng viên cũng được.
- Tôi muốn các người bồi thường.
Đinh Tiểu Ninh tức giận quá mức.
- Hơn nữa còn phải đem hung thủ đánh người ra trước pháp luật.
- Nói chuyện vô nghĩa cùng ông ta nhiều như vậy làm gì?
Trần Thái Trung liếc nhìn cô một cái, rồi lại quay lại liếc chủ nhiệm kia một cái.
- Cho ông cơ hội cuối cùng, trong vòng năm phút, đem người mang lại đây cho tôi, nếu không thì đừng có trách tôi.
- Anh bạn này, chuyện gì cũng phải từ từ, xin hãy bớt giận.
Chủ nhiệm kia cũng đã từng phải giải quyết qua không biết bao nhiêu là chủ nhà tức giận rồi, đối với giọng điệu này của Trần Thái Trung có chút không cho là đúng, nhưng bao biện thì vẫn phải bao biện. Y vẫn mang vẻ tươi cười trên mặt.
- Ha ha, không biết ngài làm việc ở đâu a?
Trong tình huống bình thường, người có biện pháp sẽ đem thân phận mình ra hù dọa, mặc kệ là cảnh sát, tòa án, vụ thuế, công thương, xây dựng đô thi, hay cung cấp điện, vân vân, chỉ cần có thân phận, thì chủ nhiệm kia đều muốn lấy lòng, còn cô gái kia cũng không quan trọng, bồi thường ba hay năm trăm là xong việc.
Hơn nưa, chủ nhiệm cũng hiểu rất rõ, những người chủ mua nhà đắt tiền như thế này, cũng rất ít khi vì việc nhỏ như thế này mà làm ầm lên, những người chăm chỉ lại có năng lực, hơn phân nửa đều chỉ là những người lăn lộn bình thường mà thôi, nhưng không phải cũng vẫn khiến cho người khác phải mở to mắt mà nhìn hay sao? Có thể quản lý được một tiểu khu lớn như thế này, đây phải là nhân vật đơn giản?
Tuy rằng, người khai thác, phát triển Tiểu khu Dương Quang này là công ty bất động sản Hằng Thái, mà công ty quản lý lại là Công ty quản lý Hoa Thái, nhưng tất cả mọi người đều biết, hai công ty này thực ra chính là một. Ở Thành phố Phượng Hoàng lúc này, vẫn chưa có công ty quản lý chuyên nghiệp xuất hiện, thậm chí ở Tố Ba cũng chưa có công ty chuyên quản lý đâu.
Điểm mấu chốt trong lòng chủ nhiệm này chính là chỉ có thể bồi thường cô gái này nhiều nhất là một ngàn, nếu như nhiều hơn,