Một triệu. Hằng Thái hoàn toàn không thiếu chút tiền này, Vương Trí Hoành cũng biết rõ, nhưng muốn Hoa Thái bỏ ra món tiền này, e là rất khó. Dù sao thu nhập bên ngoài của công ty bất động sản cũng không lớn lắm.
- Nhưng mà Trưởng phòng Trần à.
Anh ta suy nghĩ một lúc lâu, cuối cũng cũng thở dài
- Ôi, theo như anh nói thì bạn anh cũng không phải người thiếu tiền. Mọi người có thân phận cao quý, như vậy có được không, anh nể mặt tôi, năm trăm ngàn, chuyện này tôi chịu trách nhiệm.
Đây cũng là gặp phải Trần Thái Trung, chứ gặp người khác, Vương Trí Hoành hoàn toàn không đảm nhiệm nhiều việc như vậy, có thể thấy sức mạnh thúc đẩy anh ta nói ra những lời này vẫn rất lớn.
Tuy nhiên nói gì thì nói, hắn dốc hết sức như vậy, không những xem như là lời giải thích đối với Hằng Thái, mà cũng là lý do để tương lai có thể thoát ra được. Nếu như Tào Tiểu Cường của Hằng Thái không chịu nhận món nợ này. Dựa vào, thể diện của Phó cục trưởng tôi đây không đáng giá năm trăm ngàn hay sao?
Đương nhiên, toàn bộ mọi thứ trước mắt vẫn phải để người này đồng ý mua món nợ này mới được.
- Bạn của tôi, là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Hợp Lực, chắc chắn không thiếu tiền.
Trần Thái Trung khẽ cười một tiếng, nhìn anh ta đầy ẩn ý.
- Hội đồng quản trị của nhà máy sửa chữa xe ô tô Hợp Lực...Ừ
Củ chuối thật, Chủ tịch Hội đồng quản trị của nhà máy sửa chữa xe ô tô Hợp Lực. Vương Trí Hoành nhất thời liền cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Vụ án của Thường Tam bây giờ vẫn đang trong giai đoạn thu thập chứng cứ, song anh ta biết rằng, lần này thành phố chắc chắn muốn tìm ra một, hai người chịu tội thay như vậy.
Anh ta quay đầu lại nhìn Đinh Tiểu Ninh, rồi lại nhìn Mông Hiểu Diễm, nhất thời hơi hoa mắt một chút, hai người phụ nữ xinh đẹp mà. Hắn nhẹ nhàng hỏi thẳng Trần Thái Trung:
- Người lớn tuổi hơn một chút...chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Hợp Lực phải không?
Kỳ thực, tuổi tác của Mông Hiểu Diễm thoạt nhìn cũng không lớn lắm. Chỉ có điều cơ thể của cô đầy đặn hơn Đinh Tiểu Ninh một chút, hơn nữa vẻ mặt của cô thuần khiết, đôi chân lại thon dài thẳng tắp giống như một cô gái chưa trưởng thành hẳn, nên đa số đều cho rằng cô giáo Mông lớn tuổi hơn một chút.
Vương Trí Hoành nói như vậy, cũng không phải nhất định muốn biết ai là Chủ tịch Hội đồng quản trị, nguyên nhân càng nhiều hơn là, hắn muốn chuyển chủ đề từ “năm trăm ngàn” kia. Đi thôi, những người này cũng chưa được mở mang tầm mắt, chuyên tìm những người nguy hiểm để chơi.
Anh ta đã đưa ra được quyết định. Nếu như Trần Thái Trung đồng ý năm trăm ngàn này, vậy bản thân cũng xem như không uổng công nói giúp. Nếu như không đồng ý, chủ đề này chắc chắn anh ta sẽ không nhắc lại nữa.
- Đó là một cô giáo, có quan hệ tốt với Cục trưởng Vương.
Trần Thái Trung nhìn anh ta rồi cười. Hắn không cần xoay người, cũng biết Vương Trí Hoành đang chỉ là ai. Tuy nhiên hắn vừa quay người, lại hoảng sợ một trận. Mông Hiểu Diễm và Định Tiểu Ninh cách nhau ít nhất một mét, hơn nữa, người còn hơi nghiêng nghiêng, với một tư thế tựa lưng khá mơ hồ.
Vừa nhìn thấy cảnh này, hắn nhất thời có chút giận dữ. Củ chuối thật, hai người họ cũng không đến mức như vậy chứ? Trước mặt người khác, lại làm mất thể diện của tôi như vậy, muốn tôi bị bẽ mặt hay sao? Vừa nãy không phải tôi muốn các cô làm bạn tốt hay sao?
Nghĩ như vậy, mặt của hắn trĩu xuống, hắn trừng mắt nhìn hai người một cách giận dữ, trong lòng nghĩ khi tôi về sẽ xử lý cô. Tuy nhiên, trước mắt không nên nổi nóng.
Hắn lại quay đầu lại, cố gắng tạo ra một khuôn mặt tươi cười trong cơn tức giận, không cẩn thận làm rơi chút đồ xuống
- Ừ, quan hệ giữa hiệu trưởng Mông với Phó cục trưởng Lưu cũng rất tốt đấy. Ha ha..
Vương Trí Hoành ngay từ đầu đã không để ý đến lời của hắn. Anh ta rất có hứng thú nhìn hai người con gái kia. Vốn dĩ ai cũng không phản ứng ai, nhưng Trần Thái Trung suy nghĩ vòng vo một lúc, hai người kia rõ ràng đang ngẩn ra một lúc, sau đó lại nhanh chóng tạo ra một khuôn mặt tươi cười, bắt đầu cười mỉm nhìn nhau.
Mông Hiểu Diễm có chút mâu thuẫn cảm xúc với Đinh Tiểu Ninh, cho nên vẫn tỏ vẻ lạnh lùng. Đinh Tiểu Ninh vốn muốn chung sống hòa thuận với cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của cô, tính khí của một tên lưu manh nơi cô lại trỗi dậy, nhất thời cũng tỏ ra thờ ơ không khoan nhượng.
Có thể hai người họ tuy có nhiều ý kiến, nhưng đều không bỏ qua sự quan sát đối với Trần Thái Trung. Nhìn thấy bộ mặt ủ rũ của hắn, trong lúc nhất thời lại lo lắng không yên trong lòng. Mông Hiểu Diễm sợ nhất Trần Thái Trung trở mặt, không biết nói thế nào liền nhìn trộm Đinh Tiểu Ninh, phát hiện người phụ nữ này cũng quay đầu lại, lập tức nở một nụ cười qua đó.
Thông qua hiện tượng này, Vương Trí Hoành lập tức đoán ra: cảm tình. Hai người phụ nữ này hẳn là đều có mối quan hệ thân mật với Trần Thái Trung, kết quả bị thằng nhãi này liếc mắt một cái là ngoan ngoãn ngay.
Trưởng phòng Trần này...quả nhiên là người có khả năng, không có gì là không làm được. Trong lúc nhất thời, Phó cục trưởng Vương có chút khâm phục hắn. Hai người phụ nữ này, bất kì ai cũng đều là người tình trong mộng của các thanh niên, không ngờ lại bị hắn dạy bảo đến mức ngoan ngoãn như vậy?
Ôi, già thật, trong lòng Vương Hoành Vĩ cảm thán một chút. Người giáo viên đó...Ừ, còn là hiệu trưởng nữa? Hẳn là không thể đấu được với Chủ tịch Hội đồng quản trị trẻ trung kia rồi? Khoan đã...Vị hiệu trưởng này...họ Mông? Còn có quan hệ với Lưu Đông Khải. Người đó chẳng phải là hiệu trưởng đã đánh dân công hai ngày trước sao?
Trong Cục thành phố đều liên minh với nhau. Ngoại trừ Trần Thái Trung ra, ai cũng không quan tâm đến chuyện của người khác. Tuy nhiên, hai ngày này Vương Hoành Vĩ và Tôn Bồi An không có ở đây, nhưng lại có một người dân công bó bột ở cánh tay đứng ở trước cổng Cục thành phố. Người dân công đang ở đó kêu rên, khiến người ta không muốn chú ý cũng không được.
Vương Trí Hoành thuận miệng hỏi một chút, mới biết được là Lưu Đông Khải ra tay, bắt lại một tốp dân công, là chuyện không quan trọng lắm, ngay cả chuyện mang tính quần thể đều không tính. Nhưng điều kì lạ là, những người mà Cục trưởng Lưu bắt lại là bên bị đánh, người đánh sớm đã được thả đi rồi.
Sau đó anh ta đi nghe nghóng, mới biết chuyện này không những có sự