-Không sai, đúng là tôi đã từng nói vậy.
Tào Tiểu Cường gặp Lâu Xuân Vũ vẫn dám cãi lại vậy, tức run cả người gã nói:
- Tôi chỉ là nói nếu như đã làm bất động sản thì những thiết bị đồng bộ vẫn phải cần, đây là đại tiền đề mà?
Ở thành phố Phượng Hoàng này chưa hề có công ty bất động sản chuyên nghiệp nào cả, hơn nữa làm về bất động sản cũng không phải không kiếm được, chỉ là có hơi chút rắc rối là, nếu như phát triển tiểu khu thì tự nhiên Hằng Thái cần phải thành lập một công ty nhà đất, vậy thì coi như “không để miếng ngon cho kẻ khác”
Tuy nhiên loại công ty nhà đất quy mô nhỏ này tổng giám đốc Tào chắc chắn không thích, vì thế mới phái Lâu Xuân Vũ phụ trách.
- Khách hàng là Thượng Đế, anh lại giỏi rồi, mang thượng đế về đi.
Hừ, đổi là mày sợ còn ác hơn cả tao chứ gì, Lâu Xuân Vũ trong bụng thì cằn nhằn nhưng miệng thì không dám nói, lúc di dời, mày cũng đã làm không ít việc đê hèn rồi đấy.
Cằn nhằn oán trách một hồi Tào Tiểu Cường mới bình tĩnh hơn chút, lúc đó mới liên lạc với Thập Thất, tiếc rằng Thập Thất vừa nghe là gã liền luôn mồm xin tha:
- Tôi đã nói tổng giám đốc Tào là anh bỏ qua cho tôi, người của anh đã đánh Tiểu Ninh rồi thì tôi làm sao giúp anh nói đỡ được đây?
-Tôi sẽ đưa tiền, đưa tiền thật đấy, một triệu tệ, tôi hứa đấy.
Thời khắc then chốt đến thì gã cũng không nghĩ gì đến chuyện kì kèo tiền nong nữa,
- Có điều, trưởng phòng Trần đang hiểu lầm tôi, cái này phải làm rõ nếu không thì sẽ rất rắc rối về sau… Chỗ anh đây thì tôi cũng có chút lòng thành…
Ấn tượng của gã về Thập Thất thì tên này khá là hám của.
-Đừng mà, anh tuyệt đối không được hại tôi.
Thập Thất nghe câu đó mà bị dọa cho sợ khiếp vía, cái gọi là quân tử ái tài thủ chi hữu đạo, thì người thông minh đều biết, tiền loại nào thì nên cầm và tiền loại nào thì không nên cầm. Thập Thất phải thông minh gấp bội người thường, nhưng y có một nhược điểm đó là sĩ diện ----- Hình như trước đây bị người ta khinh nhiều quá nên tổng giám đốc Tào tỏ vẻ phải để cho y một phần thì trong lòng gã mới không đắc ý được.
-Không phải tôi nói ông đâu tổng giám đốc Tào. Lần này ông làm việc quá qua loa rồi. Nói cho ông hay, anh Trần không quan trọng tiền, cái người đó coi trọng nhất đó chính là thể diện.
Thập Thất mà đắc ý rồi thì sẽ phải tiết lộ ra thứ gì đó.
- Một triệu tệ đối với hắn chẳng là gì, hắn chỉ là không chịu nổi thôi, anh phải cam tâm tình nguyện nhận lỗi, tôi thì chỉ có thể giúp anh chuyển lời.
…Đây là ý gì? Tào Tiểu Cường cảm thấy không hiểu lắm, thật sự không thể để ình dời công ty đi sao?
Cách nghĩ của gã và chủ nhiệm Tổ Mã có chút khác nhau, một triệu tệ cũng có thể chỉ coi như gặp phải chuyện gấp mà chi ra thôi, mượn cớ để kết giao với một người có năng lực, cũng không chắc sẽ không có lời, nhưng công ty vật nghiệp cũng không thể rút lui, tiểu khu còn chưa đi vào khai thác, phát triển hoàn toàn đâu, đổi một công ty khác, nếu phối hợp theo không kịp, việc phiền phức sẽ nhiều đây
Hơn nữa muỗi mà càng nhỏ thì vẫn có thịt không phải sao? Bất động sản một năm có thể nộp một trăm tệ trở lên ,vậy bảy tám năm, con số một triệu cũng thu về được.
Thấy gã không hé răng nửa lời, Thập Thất bực mình nói:
- Anh còn đắn đo sao? Tôi hỏi anh, Thiết Thủ đòi anh một triệu tệ thì anh có đưa không? Tên đó gặp anh Trần cũng phải cung kính. Thật là…. Thôi thôi, coi như tôi nhiều chuyện.
-Ai da, đừng thế nữa… Anh Thập Thất.
Tào Tiểu Cường bất chấp suy xét lại.
-Đâu thế, lời anh nói tôi có thể không tin sao? Tôi thật nhận hạn rồi, vậy… tôi sẽ chờ điện thoại của anh?
Chỉ một lúc sau, điện thoại của Thập Thất đã đổ chuông,
- Anh Trần nói rồi, Hoa Thái là bảng giá của Hoa Thái, Hằng Thái bên anh đã đại diện thì là bảng giá bên Hằng Thái, tăng giá lên hai triệu rồi thì không biết ý tổng giám đốc Tào bên đó thế nào…
-Vậy tôi để Lâu Xuân Vũ đi có được không?
Tào Tiểu Cường thực sự đang tức điên người hỏi lại. Đã từng gặp loại người hay ức hiếp người khác nhưng cái loại người này chưa từng gặp bao giờ
- Anh ta là ông chủ Hoa Thái
- Đến hay không là tùy ông, Tiểu Lâu không đến cũng được.
Thập Thất lạnh lùng đáp lại, xém ba giây nữa là gã đã mở mồm chửi té tát rồi.
“Tôi nói tên họ Tào kia kìa, đầu năm nay người tốt thật sự là mẹ nó cũng không thể làm.”
-Anh Trần tính khí thế nào tôi cũng đều bảo anh cả rồi, anh cũng biết cả rồi thì tôi mới giúp anh chuyển lời, tôi yếu thế giờ đến anh còn hại tôi, được rồi, những cái khác tôi cũng không nói nữa, tôi sẽ mở to mắt xem cái tiểu khu Dương Quang của anh duy trì tiếp ra sao
-Ái dà, anh Thập Thất… anh Thập Thất à…
Tào Tiểu Cường vừa nghe vừa hoảng, tiểu khu Dương Quang chính là điểm yếu của gã, nếu như Trần Thái Trung mà phái người đến gây rối mà gã không đủ sức để khống chế nổi, thì cái công trình năm tầng lầu đang xây dựng cũng sẽ bị dừng lại, vậy tổn thất sẽ rất lớn.
Nhưng gã có thể ngăn lại được sao? Nói về hắc đạo thì cho dù Thất Thập có rút về thì cũng mặc kệ, riêng mình Thiết Thủ cũng khiến gã chịu không nổi rồi. Nói về Bạch Đạo thì bạn của anh rể là phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố đến rồi nhưng lại đi mất tiêu, nói về Hồng Đạo (chỉ bên cán bộ) thì bí thư thành ủy Chương Nghiêu Đông đã nói: Kệ đi! Tôi chỉ tiện miệng hỏi luôn thôi mà, anh tức giận thế làm gì?
Tào Tiểu Cường không thể không cười cười giải thích:
-Ôi dào, cũng hơn một triệu tệ mà, tôi đau lòng chút không được à?
-Tôi đã chẳng muốn nói anh rồi, anh Trần vốn dĩ là phải theo đã phạt là phạt anh mười lần đó, tôi nói mỏi miệng mới tính là hai triệu đó.
Thập Thất cũng thở dài một tiếng,
-Anh biết không? Bạn anh ta ở chỗ chỗ mua một căn phòng hơn một triệu tệ rồi đấy
Taò Tiểu Cường gác máy lại ngẩn người một hồi lâu rồi lắc đầu cười khổ sở, xem ra ngôn từ dùng trong cái quảng cáo này phải sửa lại thôi, nếu không lại gặp phải người chủ giống như Trần Thái Trung lúc mua được căn phòng khoảng một triệu thì đến lúc bồi hoàn thì phía bên mình không phải phải chi ra